Âu Thiển Thiển đứng trong phòng tắm, dùng nước lạnh dập không ngừng vào mặt của mình, làm nhiệt độ trên mặt từ từ hạ xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn chính mình trong kính, đôi tay dùng sức vỗ hai má của mình, để cho mình tỉnh táo lại.
Cô không thể động lòng đối với Hàn Đông Liệt, không thể, tuyệt đối không thể.
Tư đánh vào mặt mình thật đau, rồi mới từ từ để cho cảm xúc của mình bình tĩnh lại. Cô thôi miên mình phải giống như bình thường, rửa mặt, đánh răng, lau mặt, sau đó bình tĩnh đi ra tới cửa, cùng trước kia mở cửa, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở trên giường.
Bình tĩnh. . . . . . Bình tĩnh. . . . . . Bình tĩnh. . . . . .
Cô không ngừng tự nói với mình.
Hàn Đông Liệt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, không nhịn được kêu lên "Bà xã. . . . . ."
"Hả?" Cô lên tiếng như không có chuyện gì xảy ra.
Hàn Đông Liệt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nghi hoặc nhìn cô. Tại sao cô mới vừa hốt hoảng xấu hổ, sau khi ra ngoài lại thay đổi lạnh lùng như vậy? Cô đang che giấu cái gì? Cô đang sợ cái gì?
"Có chuyện gì sao?" Cô hỏi.
"Không có việc gì!" Hắn trả lời. Đã có rất nhiều vấn đề, cũng không thể hỏi vào lúc này, bọn họ mới vừa làm lành, không thể để có chuyện lần. Ngày vẫn còn rất dài, cho nên phải từ từ .
Lòng của Âu Thiển Thiển từ từ dịu lại, cô đi tới bên giường, cầm điện thoại đặt ở trên đầu giường, phát hiện đã tắt máy. Không đúng nha, ngày hôm qua lúc nhìn điện thoại di động rõ ràng là còn pin nha, cô không nhớ rõ là tại sao?
"Kỳ lạ, tại sao điện thoại di động của tôi lại tắt máy?" Cô nói ra nghi ngờ của mình.[dien.dan.le.quy.don]
"A, là tôi đấy, tối qua điện thoại đổ chuông không ngừng, cho nên tôi đã tắt máy." Đang làm chuyện quan trọng như vậy, làm sao có thời gian nghe điện thoại? Hơn nữa lúc hắn cầm điện thoại thì thấy là Three gọi tới, lúc ấy hắn đã tức giận liền tắt máy, sau đó đem toàn bộ tức giận trút lên người của Âu Thiển Thiển, cho nên mới không khống chế được, làm cho cô ngất đi.
Đối với việc này. . . . . . Hắn rất xin lỗi.
"Cái gì? Anh dám làm thế? Thiệt là!" Âu Thiển Thiển hốt hoảng mở điện thoại lên, còn chưa kịp xem qua điện thoại, chuông điện thoại di động đã điên cuồng vang lên, vẫn hiện lên tên Three.
Nhấn phím kết nối, đưa điện thoại di động đặt ở bên tai nói "Alo, anh trai, thế nào? Cái gì? Anh nói cái gì. . . . . . Tại sao có thể như vậy? Tôi lập tức đến đó ngay!"
Gương mặt kinh hoảng nghe xong điện thoại, nhanh chóng chạy đến trong tủ treo quần áo lấy một cái áo đầm, nhanh chóng mặc vào, sau đó liền đi thẳng ra cửa.
Nhìn cô vội vã như vậy, Hàn Đông Liệt đoán được nhất định là đã xảy ra chuyện, nhưng vừa nghe đến hai từ " anh trai " này, tâm tình hắn đột nhiên khó chịu chiếm hết lý trí, thân thể trần truồng nhảy xuống giường, một tay kéo cô lại, gầm nhẹ "Không cho phép đi!"
"Hàn Đông Liệt, anh mau buông tôi ra!" Âu Thiển Thiển quay đầu lại tức giận nhìn hắn, giọn nói còn lớn hơn hắn gấp mấy lần.
"Không buông!" Hắn dùng lực cầm lấy tay cô.
"Anh mau buông ra, buông ra, buông ra, buông ra ——" tiếng của cô càng ngày càng lớn, tâm tình vội vàng nghi ngờ hiện rõ ở trên mặt.
"Tôi không cho phép em đi, không cho phép em ra nhà, không cho phép ngươi đi gặp hắn, không cho phép ——" hắn cũng hầm hừ lại với cô, đương nhiên tiếng của đàn ông so với phụ nữ luôn lớn hơn, hơn nữa có kèm theo cảm giác bị áp bức.
"Hàn Đông Liệt, anh. . . . . ."
Âu Thiển Thiển nói được một nửa, cửa phòng lại đột nhiên bị ai đó mở ra, Tuyết Nhi đứng ở cửa phòng, khẩn trương nói " Thế nào? Các ngươi ồn ào cái gì? "
Cô vừa nói xong, tầm mắt liền nhìn chằm chằm Hàn Đông Liệt không mảnh vải che thân, sau đó đột nhiên thét chói tai, "A a a a a ——"