Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 979




Diệp Thiếu Đường sửng sốt cà người.

Như vậy họ không thể nào giải quyết chuyện cho chu toàn được, đây cũng là mục đích mà Vinh Nam muốn đạt thành.

Để họ lựa chọn tình thế tiến thoái lưỡng nan, dù họ có cứu ai đi chăng nữa thì một bên còn lại cũng đều phải chết. “Chờ đã, nơi nào có thể có nhiều phòng giam như vậy?”

Diệp Kinh Đường đột nhiên phát hiện một điểm mới đột phá: “Nhìn xem, nếu như suy nghĩ của chúng ta đi đúng hướng, thì hiện tại, chúng ta đại khái đã thu được hai tin tức. Một là, chỗ đó có tín hiệu lúc có lúc không.”

“Thứ hai.”

Bạch Việt tiếp lời của Diệp Thiếu Dương: “Nơi đỏ có rất nhiều phòng riêng biệt.”

“Không, có le có một tin tức nhắc nho khác vẫn còn ẩn nấp.”

Diệp Kinh Đường nói: “Nơi này hắn là một nơi thuộc tư nhân rất lớn. Nếu không, nếu Bac Da và những người khác bị nhốt, nhất định sẽ có người nhận ra điểu gì đó không ổn. Có khả năng nơi này là nơi thuộc tu nhân của Vinh Nam, cho nên mọi người đều nghe theo Vinh Nam, giảm thiểu tối đa khả năng bị phát hiện.”

Bạch Việt gật đầu, xe của họ nhanh chóng chạy qua càng, còn vài km nữa là tới Hài Thành.

Hài Thành, Giang Thành, Bạch Thành, ba thành phổ có nền kinh tế phồn vinh. Rốt cuộc có chỗ nào là có thể âm thầm lặng lẽ che giấu tội ác được chứ?

Che đậy tội ác.

Bạch Việt đột nhiên mở to mắt, anh ta bắt lấy tay Diệp Kinh Đường: “Diệp Kinh Đường. Tôi…”

“Làm gì vậy làm gì vậy, không phải đến lúc nguy cấp nên nói mấy lời từ biệt với tôi hà?”

Diệp Thiếu Dương vung tay lên: “Nói cho đúng trước, tôi không phải gay, nếu quả thật anh không nhịn được, có thể đi tỏ tình với Giang Lăng.”

“Nói cái gì vậy hả?”

Bạch Việt chi ra ngoài cửa số, giọng nói cũng cao lên theo: “Biển. Là biển.”

Con người Diệp Kinh Đường cũng co rút mấy phấn “Anh nói đúng.”

Ánh mắt Bạch Việt lộ ra mấy phán cảm xúc kiên định: “Chúng ta đã dồn hết sức chú ý vào từ địa điểm nên suy nghĩ của chúng ta chỉ bị giới hạn ở nhà cửa trên đất liền, nhưng chúng ta lại chưa từng nghĩ đến…”

Hai người đồng thời quay đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn dòng xe tải chạy qua tại cảng, hài san của Hài Thành được xuất khẩu từ đây ra toàn quốc và thế giới, hô hấp của bọn họ chợt hơi chậm lại. “Biền cũng là một nơi. Vì ở trên biển nên tín hiệu không ngừng bị hỗn loạn. Vì ở trên biển nên cách biệt với thế giới, không ai có thể trốn thoát. Biển là nơi che giấu tội ác tốt nhất.”

Diệp Tinh Dương sửng sốt, không ai trong số họ nghĩ tới khả năng này, nhưng hiện tại vừa nói ra như thế, đúng là “ở trên biển” chính là tình huống thỏa mãn mọi điều kiện. “Vậy… Thứ có nhiều phòng, tư nhân, trên biển…”

Bạch Việt gằn từng chữ, ánh sáng trong mắt càng ngày càng mãnh liệt: “Chỉ có một khả năng.”

“Du thuyền.” Diệp Kinh Đường lẩm bẩm, nói hết những lời còn lại: “Họ đã bị du thuyền đưa ra biển nên không có tin hiệu, nên bị tách ra nhốt. Đây là điều mà chúng ta không nghĩ tới.”. Truyện Full

“Đúng.”

Bạch Việt nói: “Đối với Vinh Nam, việc sở hữu một du thuyền riêng hẳn không phải là việc khó khăn gì.”

Diệp Kinh Đường nói: “Nói ngay cho Lan Minh biết về phát hiện này. Cho họ một phương hướng rõ ràng. Điều tra tàu du lịch ra vào càng nhiều nhất.”

Hài Thành là thành phố gần biển, mọi thứ đều có thể chôn xuống biển, chỉ cần đề cả chìm xuống đáy biển là sẽ không ai tìm thấy. Cho dù có bị tìm thấy đi chăng nữa, thì đó cũng là chuyện cả chuc triệu năm sau, bãi bể hóa nương dâu cà rồi.

Cùng lúc đó, một chiếc du thuyền phát ra tiếng khởi động, khói trong ổng khói bốc lên cuồn cuộn, thân hình to lớn từ mặt đất chậm chap lái ra khỏi bến tàu.