Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 967




Giờ phút này Bạch Việt vẫn đang hôn mê bất tinh, lúc này Giang Lăng đang cầm điện thoại di động của anh ta, cảm thấy vào giờ phút này chiếc điện thoại di động nhẹ nhàng trong tay bỗng trở nên nặng ngàn cân.

Anh ta nhận được tin nhắn cầu cứu của Bạc Dạ, nhưng anh ta lại không biết phải tìm ai bây giờ.

Trước đây đều là bọn họ xảy ra chuyện, Bạc Dạ chạy đến đến dập lửa giúp đỡ bọn họ, nhưng bây giờ… Lại là Bạc Dạ gửi tín hiệu cầu cứu.

Rốt cuộc gặp chuyện đáng sợ đến mức nào mà có thể buộc Bạc Dạ phải gửi tín hiệu cầu cứu?

Giang Lăng nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Bạc Dạ trên điện thoại, sau đó anh ta dứt khoát lấy điện thoại lại, bấm số của Diệp Kinh Đường.

Diệp Kinh Đường ở bên kia vẫn đang ngủ, khi nhận được cuộc gọi của Giang Lăng, anh ta có chút kinh ngạc, dù sao Bạc Dạ tìm đến anh ta là chuyện bình thường, còn người như Giang Lăng lại khán cấp tìm đến anh ta vào khoảng thời gian này khiến anh ta cảm thấy rất ngạc nhiên, Người đàn ông vừa mở mắt ra, lập tức nghe thấy Giang Lăng khẩn trương hét lên ở đầu bên kia: “Diệp Kinh Đường. Xảy ra chuyện lớn không hay rồi. Đám người Bạc Dạ xảy ra chuyện rồi. Đang ở cùng một chỗ với Đường Thi. Anh nhanh chóng điều tra xem Bạc Dạ đang ở đâu.”

Diệp Kinh Đường trực tiếp từ trên giường đứng dậy, Bạc Dạ đã xảy ra chuyện rồi sao?

Đã bao lâu rồi anh ta không nghe thấy những câu như thế này. Chắc là từ sau khi Bạc Dạ quay trở lại, sau đó những từ ngữ tương tự không còn được nhắc đến bên tại anh ta nữa. Người đàn ông quyền năng như thân đó hết lần này đến lần khác dính lấy Đường Thi. Rốt cuộc là vì sao?

Diệp Kinh Đường nói đơn giản gọn gàng: “Được rồi, bây giờ tôi sẽ đến tìm anh, mà tại sao anh biết?”

“Bời vì..”

Giang Lăng hit sâu một hơi: “Bạch Việt bị thương nặng, đến gặp tôi, sau đó nói với tôi rằng tất cả mọi người đã bị Vinh Nam lừa gạt, anh ta dự định sẽ một lưới bắt hết bọn họ. Tôi vừa mới phẫu thuật cho Bạch Việt vì vậy trì hoãn thời gian, bây giờ tôi mới nhận được tin nhắn cầu cứu mà Bạc Dạ gửi đến Bạch Việt. Diệp Kinh Đường, bây giờ mọi người đều đang bị nhốt ở chỗ Vinh Nam, chỉ có anh mới có thể ra tay giúp đỡ.”

Một chút khủng hoàng xet qua đáy mắt Diệp Kinh Đường: “Moi người? Còn có ai nữa?”

“Nhà họ Hàn..”

Giang Lăng cầm điện thoại, cảm thấy thân thể không tự chủ được run lên: “Mấy gia tộc lớn đều có người bị dính liu, tôi không biết tình huống bên chỗ Lam Minh như thế nào, nhưng Diệp Kinh Đường, anh là người duy nhất còn có tự do trong đám người mà tôi có quan hệ tốt, cho anh đến rồi chúng ta cùng nhau nghiên cứu tin nhắn cầu cứu mà Bạc Dạ đã gửi cho tôi, đến nhà tôi ngay nhé.”

“Được.”

Diệp Kinh Đường khẩn trương mặc quần áo: “Nhà họ Hàn? Ý của anh là… Hàn Nhượng cũng bị giam giữ?”

“Đúng vậy.”

Giang Lăng biết tình hình khái quát từ thông tin mà Bạc Dạ gửi tới, đã vào lúc nước sôi lửa bỏng rồi. Bên trong tin nhắn cầu cứu của Bạc đều là những chữ cái, nhưng mỗi chữ cái đều tương ứng với từng gia tộc, mà gia tộc mở đầu bằng chữ H, ở Bach Thành này ngoài nhà họ Hàn thịnh vương, không có nhà thứ hai.

Nếu Hàn Nhượng cũng bị kéo xuống nước, vậy thì chắc chắn Khương Thích cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác chợt lóe lên trong đầu Diệp Kinh Đường, sau đó người đàn ông này lập tức đứng dậy đi ra ngoài: À đúng rồi, anh nói Bạch Việt bị bắn, tình trạng hiện tại của anh ta thế nào rồi?”

“Vẫn ổn, anh ta mất máu quá nhiều cho nên vẫn đang hôn mê, có lẽ anh ta đã trốn thoát khi bọn họ bắt đầu nổ súng.”

Giang Lăng nhanh chóng dặn dò: “Diệp Kinh Đường, anh mau đến đây đi, tôi thật sự chưa từng gặp phải tình huống như thế này.”

Diệp Kinh Đường trực tiếp đi thang máy từ trong nhà đến ga ra dưới đất, mở cửa xe ngôi vào, khởi động xe, cửa ga ra dưới đất chậm rãi mở ra, con người màu hổ phách trong mắt anh ta dần nổi lên ánh sáng đáng SỢ, anh ta nói: “Giang Lăng, tôi nghĩ anh nhất định phải chuẩn bị tâm lý một chút.”

Giang Lăng giật minh sửng sốt, “Mặc dù anh là bạn tốt của chủng tôi, nhưng từ trước đến nay anh vẫn luôn trong sạch, bối cảnh gia đình và tác phong cũng thuộc loại quang minh lỗi lạc.”

Diệp Kinh Đường nói: “Cửu người bị thương đó là vì anh là bác sĩ. Anh xác định muốn dính vào vũng nước đuc của chúng tôi sao?”