Cho dù gặp phải chuyện oan ức vô cùng to lớn thì cô ấy cũng chỉ cần chặt môi dưới đỏ bừng đôi mắt chứ chưa một lần khóc một cách tuyệt vọng như lúc này.
Hô hấp của Ôn Lễ Chỉ trở nên dồn dập, anh ta không biết nên nói chuyện với Ôn Minh Châu như thể nào, vừa nhìn thấy cô ấy khóc thì anh ta đột nhiên khôi phục sự tinh táo lại ngay lập tức.
Lý trí khiến anh ta nhận ra, rõ ràng anh ta đã khiến cô ấy khóc.
Cũng chính là người em gái này.
Ôn Lễ Chi nặng nề thở ra một hơi, đứng dậy rút ra một ít khăn giấy trên bàn trà trong phòng khách, sau đó cau mày nhét khăn giấy vào mặt Ôn Minh Châu, như thể đang sỉ nhục cô ấy.
Anh ta dùng giọng điệu chế giễu nói: “Đã bao tuổi rồi mà gặp chút chuyện thì lập tức khóc. Ôn Minh Châu à, tình yêu mà cô dành cho Lộ Trạch Tây thật sự hời hợt quá rồi đấy, ngay cả chút trình độ này mà cô cũng không thể chịu được sao?”
Ôn Minh Châu không nói lời nào, một tay giữ lấy cổ áo đã bị mở rộng, sau đó dùng tay kia che mặt lại, cố gắng để lại cho mình một chút tôn nghiêm.
Càng hành động như vậy thì càng khiến Ôn Lễ Chỉ vui vẻ. “Tôi cứ nghĩ rằng cô yêu cậu ta rất nhiều.”
Ôn Lễ Chỉ nhịn không được kéo kéo thắt lưng của mình, sau đó mỉm cười ghé sát vào mặt Ôn Minh Châu: “Nếu đã không thể làm được, vậy thì dứt khoát đừng có chịu trách nhiệm thay Lộ Trạch Tây. Chuyện mình không thể làm được thì bớt thổi phồng đi, có hiểu không?”
Ôn Minh Châu không nói lời nào, rùng mình một cái.
Ôn Lễ Chỉ cười lạnh một tiếng, nâng cao giọng, lặp lại một lần nữa: “Hiểu, chưa, hả?”
Ôn Minh Châu bỗng nhiên run mạnh một cái, bị dọa sợ nên phản xạ theo điều kiện, lập tức gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ không chút tôn nghiêm của cô ấy, Ôn Lễ Chi nhịn không được vỗ vỗ mặt của cô ấy, giống như đang vỗ về một con chó cưng, trong mät không có một tia tình cảm.
Không thể tin vào nước mắt của một người phụ “Cảm thấy rất oan ức sao?” nữ.
Ôn Lễ Chỉ vẫn ung dung, khoanh hai tay lại trước ngực, híp mắt đánh giá dáng vẻ của Ôn Minh Châu: “Bỏ tay ra.”
Ôn Minh Châu bỏ cái tay đang che mặt xuống, hai mắt sưng đó vì khóc, nếu người khác nhìn thấy thì chắc chắn sẽ khen một câu: “Khóc vô cùng xinh đẹp, khiến người ta nhìn thấy yêu ngay.”
Thế nhưng trong mắt Ôn Lễ Chi, dáng vẻ này của Ôn Minh Châu lại thành một người phụ nữ cực kỳ ghê tởm. “Làm cho ai xem?”
Ôn Lễ Chỉ vừa cười vừa nói: “Nếu như Lộ Trạch Tây biết chuyện cô vừa làm thì có lẽ sẽ đến tìm tôi liều mạng ngay cho mà xem.”
Ôn Minh Châu nhìn chằm chằm Ôn Lễ Chi bắng một đôi mắt vô thần, giống như đã bị lấy mất linh hồn, trong mắt lộ ra vẻ trống rỗng đáng sợ.
Không còn một tia sáng nào nữa.
Ôn Lễ Chỉ bị đôi mắt chết lặng của cô ấy làm cho đau nhói, anh ta làm mọi cách để châm biếm Ôn Minh Châu, thể nhưng khi những lời châm biếm này đâm vào người Ôn Minh Châu mà cô ấy vẫn không có phản ứng gì, khoảng trống như vậy khiến anh ta cảm thấy đối với Ôn Minh Châu anh ta chỉ là một người không đáng quan tâm.
Anh ta bước lên phía trước, Ôn Minh Châu co người trên sô pha, nghiêng người về phía góc tường. Nhìn đi, quả nhiên cô ấy thực sự rất sợ anh ta. Ôn Lễ Chỉ nói: “Lần sau còn dám nửa đêm gặp
Lộ Trạch Tây trong vườn thì tôi sẽ lập tức đánh gãy chân của cô.”
Ôn Minh Châu dùng giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Nhưng mà… Em không có làm chuyện gì hết.”
“Tôi không muốn nghe lời giải thích của cô. Đối với tôi, độ tin cậy trong những lời nói xuất phát từ loại phụ nữ như cô thực sự rất thấp.”
Ôn Lễ Chỉ xoay người bước lên cầu thang, cuối cùng nhìn Ôn Minh Châu bằng một ánh mắt lạnh lùng gần như không có chút tình cảm nào: “Mau đi chỉnh sửa một chút đi, khó coi quá.”
Khó coi? Cô ấy khó coi như thế này là do ai gây ra?
Ôn Minh Châu cảm thấy trái tim mình như muốn vỡ nát, đau đớn khiến cô ấy tuyệt vọng, không thèm để ý gì nữa, nói thẳng với Ôn Lễ Chỉ: “Anh, có phải anh cảm thấy em rất đáng chết không? Có phải anh nghĩ em nên chuộc tội đúng không? Đúng vậy, là em đã khiến anh mất đi người quan trọng nhất. Nhưng em mất hết tất cả cũng là do anh ban tặng mà.”