Đường Thi sững sờ nhìn Bạc Da, kể từ khi Bạc Dạ hiện tại thay đổi tính cách, cô thường xuyên bị kích thích bởi những lời nhận xét khó tin và không dứt của anh ta đến mức máu chày từ đấu đến chân.
“Bạc Dạ anh…” Đường Thi cảm thầy bản thân thật sự đã tới lúc cho Bạc Da biết mặt một chút, xem xem người đàn ông ngang ngược coi trời bằng vung này biến thành dạng gì!
Đoán chừng Bạc Dạ vẫn rất hung hăng càn quấy liếc mắt nhìn, nhìn ai cũng đều chống cắm vênh váo ra vẻ ta đây, tựa như chắc chắn Đường Thi không biết gì về an, liền cong môi cười cười: “Con cũng đã sinh cho tôi rồi, em không quay lại, vậy tài sản của nhà tôi phải làm sao, đều đem đi quyền góp hết chăng?”
Đường Thi có chút ngoài dự tính, hơi thờ theo đó cũng gấp rút dẩn, cô không ngờ rằng Bạc Da sẽ nói ra những lời như vậy, hoặc là nói…kiểu đó, nói giống như kiểu đường rút lui cũng đã vạch ra sẵn cho bon họ rối vậy.Khiến cô có cảm giác Bạc Dạ trong mắt bất cứ lúc nào bắt cử nơi đâu cũng có thể biến mất,
Người phụ nữ đằng xa kia một lúc lâu sau mới lắm bẩm: “Anh thật sự là muốn đem toàn bộ tài sản cho Đường Duy sao?”
Bạc Dạ dựa người vào số pha, không nhướn mi lên, chỉ mờ một kẽ hở nhỏ nhắn Đường Thi, sau đó tiếp tục nhìn điện thoại, không rõ đang xử lý tin tức gì.
Trong ấn tượng của Đường Thi, người như Bạc Dạ không cần biết là lúc nào cũng có thể bỏ một phần tâm tư ra để xử lý công việc, anh giống như một cô máy nghiễm khắc luôn vận hành không bao giờ ngừng nghi, không có chỗ cho sai lầm.
Bạc Da uể oải đáp lại: “Đường Duy vốn là con của tôi, cũng là người thừa kế hợp pháp của tôi, giao tài sản cho thắng bé cũng đâu có gi là quá đáng đâu.”
Đường Thi dừng một chút, nhìn về hướng Bạc Da đang nằm ở số pha, cô cảm thấy thân khoảnh khắc này dường như có chút không thể hiểu được người đàn ông ở trước mắt.
Bạc Dạ thay đổi quá nhiều rối, mà kiểu thay đổi này, nhiều khi cũng khiến Đường Thi sụp đổ.
Sự phòng thủ tâm lý vững chắc ban đầu dẫn dần bi phá vỡ. Cô sợ sẽ lặp lại những sai lầm tương tự, cho nên mãi mãi… đều sẽ không cho Bạc Dạ một câu trả lời trực tiếp, cô cảm giác bàn thân vô liêm sĩ, cho nên đã để bàn thân rơi vào một vòng tuần hoàn với cảm xúc ảy náy trong lòng,
Bạc Dạ không biết rằng trong lòng Đường Thi có bao nhiều trách nhiệm. Anh trước giờ không hề nghĩ tới những điều này, bởi vì người đàn ông này từ trước tới nay nghĩ tới gì là làm cái đó, sấm đến gió cuốn, đứng trên phương diện nào đó nói, bởi vì anh có thể chịu được mọi trách nhiệm của sự bốc đồng, mới có tính coi trời bằng vung tư bàn này.
Cho nên, thực ra Đường Thi cũng rất ngưỡng mộ Bạc Dạ, ngưỡng mộ anh có dũng khí quay trở lại, còn cô lại không hề có.
Bạc Dạ nhìn Đường Thi một lượt, cau mày: “Mặt em như vậy là biểu cảm gì vậy, sao cứ có cảm giác như có lỗi với tôi vậy? Lẽ nào có người đàn ông nào đang theo đuổi em sao?!”
Đường Thi lập tức nói: “Không có…không có.” Bạc Dạ được đà hỏi tới: “Có phải Hàn Thâm không?”
Đường Thi nói: “Không phải…không phải đâu?” Ánh mắt Bạc Dạ bỗng chốc nheo lại, một lúc lâu sau mới từ trong khe răng nặn ra được một câu: “Hơ Ho… dù sao em là của tôi rối, Đường Duy cũng là của tôi, Hàn Thâm không có cái game đó đầu, tôi vốn đã cho Tùng Sâm theo dõi anh ta rồi.”
“Cái gì cơ?” Đường Thi khó tin nhìn Bạc Da: “Em nhớ là Tùng San với anh quan hệ cũng không tốt cho lắm cơ mà nhi?”
Bạc Dạ nói: “Kẻ thủ của kẻ thủ chính là bạn. Lúc đối mặt với với Hàn Thâm, bọn anh chính là người trên một thuyền.”
“.” Anh đây chính là đang làm phản đó!
Qua một lúc lâu sau Đường Thi bỗng nhớ ra một
chuyện: “Vậy, vậy sau này nếu như, nếu như Đường Duy thật sự phải thừa kế tài sản của anh, vậy tên thì phải làm sao?”
“Hừm?” Bạc Dạ đối với câu hỏi này rất có hứng thú, cũng coi như nghiêm túc nhìn Đường Thi một lượt: “Em đang sợ tên họ của Đường Duy với tên họ của tối bất đồng sao?”
Đường Thi gật gật đấu.
Bạc Dạ nhếch mép cười: “Không sao hết cả, Đường Duy cùng tên họ với em là được rối. Tôi không có tư tưởng cổ hủ thừa kế gia tộc gì đó đâu, dù sao cũng không có ngai vàng trong gia tộc để thừa kế, tên của Đường Duy theo tên họ của em hay mà, không cần đổi.”