Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 814: Tiết kiệm nước, tắm chung đi!




Bạc Dạ bật phẩt khỏi giường. Trời đất! Đường Thi chưa ngủ!

Còn chưa kịp gửi mấy câu giải thích, Đường Thi liền gửi đến một đoạn thoại.

Bạc Dạ nhanh chóng bấm mở. "Đã không khỏe sao còn không ngủ sớm đi? Tôi vừa làm xong, định đi ngủ, anh cũng ngủ sớm đi.

Ngủ ngon."

Ngủ ngon.

Đường Thi chúc anh ngủ ngon. . Truyện Kiếm Hiệp

Bạc Dạ cười hớn hở, gương mặt quyến rũ nhiễm vài phần ngả ngớn, tiếp tục spam. [Bạc Dạ: Tôi hơi nhớ em.] [Mẹ của con trai:.] [Mẹ của con trai: Từ chối chơi trò lưu manh] [Bạc Dạ: Tôi là chính là lưu manh, khỏi cần chơi.] [Mẹ của con trai.] [Mẹ của con trai: anh Bạc Dạ, xin tự trọng. [Bạc Dạ: Tôi rất tự trọng, chắc chắn trọng hơn em. Tôi vẫn rất nhớ em.] [Mẹ của con trai:.. Được rồi, rốt cuộc anh muốn làm gì đây?] [Bạc Dạ: Muốn ngủ cùng em.]

Đường Thi nhìn thấy lời này liền nghẹn không thở nổi, trái tim cũng như muốn vọt khỏi lồng ngực. Bạc Dạ chậm chạp năm lại trên giường, một tay gác sau đầu, một tay đánh chữ, khóe môi là ý cười nghiền ngẫm, tiếp tục gửi tin nhắn cho Đường Thi. [Bạc Dạ: Nhớ em đến không ngủ được, em không định chịu trách nhiệm à?] [Mẹ của con trai: Sao anh bám người thế hả!] [Bạc Dạ: Vì tôi thích em mà, siêu thích ấy.] Đường Thi cứng người, bàn tay phát run.

Đùa... đùa cái gì thế!

Cô luống cuống gõ chữ. [Mẹ của con trai: Anh đừng quậy, tôi phải ngủ rồi. Ngủ ngon.]

Cô định gửi tin này xong coi như chấm dứt cuộc trò chuyện, ai ngờ Bạc Dạ lại nói. [Bạc Dạ: Ồ, em không lên? Vậy tôi xuống dưới nhé! [Mẹ của con trai: Khách sạn này là anh mở chắc? Sao anh biết tôi ở phòng nào?]

Bạc Dạ gục đầu cười khẽ, tiếng cười vô cùng gợi cảm. Anh năm trên giường, chân dài bắt tréo, ngọn đèn chiếu rọi cơ bụng rắn chắc của anh, phác họa ra một bóng đen mờ nhạt. Yết hầu của anh hơi động, nhìn nghiêng có thể thấy sống mũi cao thẳng của anh. Anh cười sáng cả bóng đêm, nhanh chóng nhắn cho người bên kia điện thoại. [Bạc Dạ: Khéo thật, khách sạn này đúng là tôi mở đấy.] [Mẹ của con trai:..]

Thôi xong, Đường Thi cảm thấy mai nên đổi chỗ ở.

Cô không định nhắn lại cho Bạc Dạ nữa, lại chi lát sau nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài. Cô cảnh giác hỏi một câu: "Ai thế?" "Cô Đường Thi, tôi đưa bữa khuya tầng trên gọi tặng cô tới ạ." Giọng phục vụ vang lên.

Đường Thi lầm bầm thì ra là Bạc Dạ gọi đồ. Cô xuống giường, khoác áo tắm ra mở cửa. Nhưng cửa vừa mở liền bị vòng vào một cái ôm vô cùng quen thuộc.

Không khí xung quanh lập tức tràn ngập hương vị nam tính của anh.

Bạc Dạ dùng chân đá cửa đằng sau sập lại, kiêu ngạo tiến dần từng bước, dùng ngón tay đan vào tóc cô, giọng nói khàn khàn mang theo âm cười nói với cô: "Làm sao bây giờ, tôi nhớ em chết mất. Em không chịu để ý đến tôi, tôi cũng chỉ có thể đến tìm em."

Anh vậy mà thật sự tìm được số phòng của Đường Thi!

Thấy Bạc Dạ nửa đêm còn xâm nhập phòng mình, Đường Thi lùi lại vài bước tránh khỏi anh, vẻ mặt khiếp sợ. Bạc Dạ quan sát cô từ trên xuống dưới, thấy áo tắm trên người cô thì khẽ bật cười.

Người này không cười cũng có thể xem như cao ngạo, vừa cười lên liền thành một gã yêu tinh bất cần đời, giọng nói càng lưu manh cao lên: "Em tắm à? Chúng ta tiết kiệm nước, cùng tắm đi!"