Vậy mà mười phút sau, thậm chí nói còn chưa cần đến mười phút, Bạch Việt đã sử dụng tuyệt chiêu như thần để vẽ những vết thương khá chân thực trên trán, cánh tay và bắp chân của Đường Duy bằng phẩm màu không độc.
Một nhóm người đứng đó nhìn mà chết lặng.
Đường Duy cũng kinh ngạc nhìn vết thương trên tay, hoàn toàn chỉ là nhìn Bạch Việt vẽ vời thêm thắt, cuối cùng hiệu quả vậy mà lại thực sự giống thật.
Đây thật là có thể so sánh với hiệu quả của hiệu ứng trang điểm đặc biệt trong phim võ thuật!
Chàng trách Bạc Dạ có thể dễ dàng mở công ty như vậy, kỹ thuật của Bạch Việt thực sự là vô địch đấy có được không!
Đây là lần đầu tiên Lạc Phàm tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, mặt lạnh như anh ta không ngờ lại lộ ra vẻ kinh ngạc: “Nhìn vào thật giống bị ngã rất thảm.” “Đúng đó.”
Đường Duy nhấc cánh tay hoàn toàn không bị tổn thương của mình lên, trên đó có một miệng vết thương máu chảy đầm đìa, giống như vừa mới lành lại còn chưa hoàn toàn bình phục, chỉ có thể nói kỹ thuật vẽ tranh của Bạch Việt đã đạt tới trình độ thượng thừa rồi, đến cỡ này mà còn có thể bắt chước được. “Tôi còn vẽ cả các vết sẹo phẫu thuật trên trán cho nhóc nữa này.”
Bạch Việt đưa cho Đường Duy một chiếc gương để Đường Duy tự mình soi, nhìn thấy thì Đường Duy hít một hơi, trời ơi… Nhìn sơ qua một cái mà lông tơ đã dựng đứng lên rồi, vết thương này không gớm ghiếc mà nó lại rất chân thực. “Được rồi, hiệu quả như này chắc là đủ rồi.”
Bạch Việt đi vào nhà vệ sinh để rửa phẩm màu, Vừa rửa vừa nói: “Nếu không phải lão già Bạc Dạ cởi băng cho mấy nhóc, anh cũng không cần cố ý vẽ mấy vết thương như vậy. Đừng động vào đấy, phẩm màu có thể chưa khô. Tí nữa sẽ đưa máy sấy cho hai người hong khô đi.
Đường Duy và Sakahara Kurosawa nhìn nhau, cảm thấy cực kỳ thần kỳ. “Đường Duy, bên cạnh cậu đúng là đúng là nhân tài ẩn dật.”
Sakahara Kurosawa không nhịn được mà cảm khái một câu: “Mọi người đều rất lợi hại.” Đường Duy nói ra cái này rất tự hào: “Chắc chắn là thế rồi, y thuật của Bạch Việt là tốt nhất, chỉ có anh Giang Lăng có thể so sánh với anh ấy thôi.”
Bạch Việt đang rửa hoa cụ, nghe vậy khuôn mặt tuấn tú dãn ra, mấy sợi tóc trắng tung bay, thật hợp với vẻ mặt đang ẩn giấu sự tức giận, xem chừng còn hơi quái dị: “Ai? Giang Lăng? Giang Lăng mà đòi so với anh sao? Đùa à! “Hahaha.” Asuka ở đó cười đùa:”Đố kỵ, anh thật nhỏ nhen mà.” “Nhỏ nhen thì sao!” Bạch Việt hung dữ nói: “Tôi nhỏ nhen đã ăn cơm nhà cô chưa? Tôi chính là không vừa ý khi có người so sánh tôi với Giang Lăng đấy!”
Tùng Sam chống cảm, đôi mắt mở hờ hững, trên khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười lười biếng, trầm giọng nói: “Tôi nghĩ anh thích anh ta đấy chứ.”
Lạch cạch!
Bạch Việt cảm thấy đầu gối mình như bị đâm một nhát, cả người đang rửa dụng cụ đứng cũng không vững nữa.
Mọi người bên ngoài nhìn bóng dáng của Bạch Việt thì ngưng lại, ngừng lát lại cười to hơn, đặc biệt là Kỳ Mặc vỗ đùi cười đến khùng: “Nói trúng rồi nói trúng rồi! Nói trúng tim đen của Bạch Việt rồi ha ha ha! Anh ghét Giang Lăng như vậy nhưng hình như cũng vẫn thích giao lưu y thuật với anh ta!” “Đó là bởi vì đứng ở nơi cao thấy cô đơn, con người thường ngưỡng mộ người có tài năng anh hiểu không!” Bạch Việt thật sự muốn đổ hết đống phẩm màu đó lên trên khuôn mặt khiếm nhã của Kỳ Mặc: “Cười cái gì mà cười! Anh có tư cách gì để cười! Tự mình ở bên Lạc Phàm nhiều năm như vậy vẫn không chịu thừa nhận! ”
Giọng Kỳ Mặc nghẹn lại: “Cái gì gọi là ở bên cơ? Chúng tôi đều là đàn ông đấy!” “Ồ!” Bạch Việt hàng giọng: “Vậy anh còn nói tôi thích Giang Lăng, chúng tôi cũng đều là đàn ông đấy.” Lạc Phàm ở một bên nói đỡ cho Kỳ Mặc: “Anh giống phụ nữ.”
Lại một trận cười bạo phát.
Bạch Việt cầm một cây cọ vẽ lên “Thằng chó này, tôi liều với hai người!”
Vinh Nam gõ cửa, lúc người phục vụ giúp anh ta mở cửa bước vào, những gì anh ta nhìn thấy là một người đàn ông đẹp trai tuấn tú với mái tóc bạc trắng đang vùng vẫy chiếc cọ mới rửa sạch còn chưa hong khô chọc nó về phía yết hầu của một người đàn ông khác với khuôn mặt lạnh lùng như băng. Chiêu thức đó trông giống như đoạt mạng vậy, nhưng một anh chàng đẹp trai với nu cười đã xuất hiện bên cạnh để chặn hành động của thanh niên tóc trắng. rạng rỡ
Bạch Việt nghiến răng nghiến lợi: “Được, hai người cấu kết với nhau!”
Kỳ Mặc ra tay ngăn chặn phát hiện thấy động tĩnh ngoài cửa, ngẩng đầu lien nhìn thấy Vinh Nam đang đứng ở bên ngoài, vốn còn đang cười tủm tim, vào khoảnh khắc nhìn về phía Vinh Nam, cảm giác khẩn trương bao trùm khắp người anh ta.
Mọi người trong phòng đều dừng hành động đang cười lại.
Cái này thậm chí còn tạo thành một sự tương phản rõ rệt với bầu không khí vui vẻ của giây trước. Ngay khi Vinh Nam bước vào phạm vi của họ, đều khiến tất cả mọi người như biến thành thù.
Kể cả Đường Duy và Sakahara Kurosawa.
Vinh Nam nhìn mái tóc bạc trắng của Bạch Việt, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.
Tóc bạc?
Thế giới này người có tóc bạc…Không có nhiều.
Vinh Nam cười toe toét, sau đó đứng ở cửa, Ngái Tư lên tiếng thay anh: “Chào buổi sáng mọi người, hôm nay ông chủ của chúng tôi tới đây… là muốn nói chuyện một cách tử tế với hai bạn Đường Duy và Sakahara Kurosawa.”
Bạch Việt thu tay về, cọ vẽ trong nháy mắt rơi vào trong tay áo, động tác thuần thục không tới một giây đồng hồ đã thu dọn hết tất cả dụng cụ, sau đó quay đầu lại, tìm một sợi dây buộc mái tóc dài của mình, màu trắng bạc đẹp đẽ ấy dâng lên một loại mỹ cám lắng lơ trong mắt Vinh Nam, người đàn ông cười nhẹ: “Tóc của anh đẹp đấy.”
Bạch Việt cười lạnh một tiếng: “Ngưỡng mộ? Tôi giới thiệu cho anh một tiệm cắt tóc, anh cũng có thể.”
Loại giọng điệu mời chào thương mại như này đã quá quen thuộc với mọi người.
Sau đó, Vinh Nam không lên tiếng, nhìn anh ta hồi lâu, nhưng Tùng Sam ở bên trong đã đứng lên trước: “Anh không phải muốn tìm Đường Duy sao? Chúng tôi nhường chỗ này cho anh trước.”
Vốn dĩ căn phòng này cũng như một căn nhà, bên trong còn có một phòng khách nhỏ, cả đội ngũ chỉ đơn giản là đi vào phòng khách nhỏ, để Bạc Dạ và hai đứa trẻ ở bên ngoài.
Sau đó truyền đến tiếng nói chuyện nhỏ, những người bên trong cũng hai tay đặt lên ngực với vẻ mặt nghiêm túc.
Họ là năm người trong số Thất Tông Tội, đố kỵ, bạo nộ, sắc dục, ngạo mạn, lười biếng, tất cả đều có trong căn phòng nhỏ này.
Asuka cau mày nói: “Mọi người có cảm nhận được không?”
Bạch Việt gật đầu: “Tôi cảm nhận được, là cảm giác bị áp bức.” “Tôi nghĩ từ ngoại hình và khí chất, Vinh Nam có lẽ không phải là tới từ một gia đình bình thường, hoặc là… đẳng cấp hơn so với tầng lớp giàu có một bậc.” “Tôi cũng cảm thấy như thế.”
Kỳ Mặc mở miệng nói, đồng ý với quan điểm của Tùng Sam: “Lúc trước khi nhìn thấy anh ta, tôi còn tưởng anh ta là… người làm chính trị, bởi vì anh ta cho tôi cảm giác chỉ bằng ba chữ..”
Lạc Phàm nói tiếp lời của Kỳ Mặc: “Đạo đức giả.” Mọi người đều ngạc nhiên.
Đúng, đạo đức giả.
Sự đạo đức giả có một không hai, đạo đức giả đã thấm vào từ trong xương tủy, thậm chí đã trở thành một bản năng.
Chỉ có những người làm chính trị mới diễn giải từ đạo đức giả một cách tinh tế như vậy, giới quan chức không kém giới thương trường, đấu đá cũng vô cùng mãnh liệt, nhiều người mất miếng cơm, cũng nhiều người giẫm đạp lên ân nhân của mình mà trèo lên.