Bạc Dạ đã nhận ra ánh mắt hoảng sợ của Phương Hải, anh nhếch môi cười lạnh: “Ây, thật là trùng hợp, đạo diễn lớn Phương Hải.”
Không biết vì sao, Phương Hải luôn cảm thấy mấy chữ “Đạo diễn lớn Phương Hải” Bạc Da gọi cuối cùng, nói hơi nghien răng nghiến lợi.
Ông ta lại càng hoảng sợ, bất đắc dĩ lập tức điều chỉnh vẻ mặt của mình, cổ nặn nụ cười đối mặt với Bạc Dạ: “Cậu… Cậu Bạc Dạ, tại sao anh lại ở chỗ này?”
Bạc Dạ hời hợt nói một câu: “Tôi qua đây du lịch, sao vậy, tôi cần báo cáo hành trình với ông à?”
Phương Hải bị những lời này của Bạc Dạ dọa sợ đến mức chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, ông ta lập tức lắc đầu hòa hoãn nói: “Không cần, không cần, Cậu Bạc Dạ tất nhiên là người bận rộn, bay khắp nơi, haha, thật là trùng hợp, thật là trùng hợp.”
Lúc ông ta nói câu nói này mà mình cũng chot da theo
Bạc Dạ lặp lại một cách day an ý: “Thật la trùng hợp”
Tóc gáy Phương Hải dựng đứng hết lên roi, lúc này ai mà nghĩ ra được ý tưởng đối phó với tượng phật lon Bạc Dạ này! Ông ta vốn không dám trêu vào!
Hiện tại tiểu tổ tông nhà ông ta đang quấn băng trên trán, một cánh tay còn bị bó bột, thương thế này gia đình bình thường đã đau lòng muốn chết, đổi thành Bạc Dạ, con trai vàng của mình dập đầu thì không phải sẽ san bằng toàn gia đình người gây ra họa sao!
Phương Hải lạnh cả người mà vẫn không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể tiếp tục đi lấy lòng Đường Duy: “Bạn nhỏ Đường Duy, bây giờ cháu sao rồi, còn khó chịu không?”
Đường Duy đáng thương năm lấy quần áo của Bạc Dạ, nhìn Bạc Dạ với ánh mắt rất oan ức: “Ba… Con…”
Mí mắt Phương Hải giật giật, tiểu tổ tông chú có thể van cháu không, đừng tố cáo với ba cháu, chú sợ ba cháu trở về sẽ trực tiếp cấm sóng cả chương trình này mất!
Sakahara Kurosawa ở một bên suýt chút nữa cười ra tiếng, vì không để mình phá hoại công việc, cậu ta cổ nén tất cá biểu cảm của mình, thể hiện một vẻ mặt lạnh lùng, khiến khi Phương Hải quay đầu nhìn Sakahara Kurosawa thì cậu bé cũng có dáng vẻ không vui vẻ.
Phương Hải nhìn thấy cho co tay của Sakahara Kurosawa cũng có và xô,
Mi måt ông ta lại giật giật, ba của tieu to tông này là Bộ, Bộ trưởng Bộ Tài chính Nhật Bản
Muốn chết muốn chết… Phàm là tố tông của chương trình bên này mà xảy ra chuyện, thì đây đúng là… Gió tanh mưa máu mà!
Phương Hải cảm thấy mình sắp đứng không yên, thể nhưng ông ta vẫn phải chống đỡ, nếu không ai sẽ gánh chương trình này?
Sếp lớn của ông ta, Vinh Nam có mấy ý tưởng đều hỏng bét, nhưng ý tưởng khống chế đám trẻ này lại rất tốt, thế nhưng nếu đám trẻ con này bị thương một chút thôi, bọn họ cũng không trả nổi trách nhiệm!
Ai có thể nghĩ tới lại xảy ra loại chuyện như vậy! Đều do cái Lâm Hiểu Thần chết tiệt kia, hết lần này tới lần khác toàn gây chuyện!
Hiện tại thì hay rồi, phía Bạc Dạ nên giải thích thế nào đây? Bên Nhật Bản nên giải thích sao?
Hiện tại đầu óc Phương Hải trống rồng, ông ta vừa muốn làm cho Đường Duy vui vẻ, vừa muốn giải quyết chuyện sao cho Bạc Dạ thoả mãn, ông ta đang nghĩ neu Bạc Dạ không mở miệng có thể còn dễ gạt gầm, thể nhưng lúc này Bạc Dạ lại lên tiếng.
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, trong nháy mất một luồng sát khí dữ dội bốc lên từ mặt đất xung quanh anh, Phương Hải cảm thấy ớn lạnh, suýt chút nữa không thể đứng vững.
Bạc Dạ ngả ngớn phong lưu là một chuyện, thế nhưng nghiêm túc là nghiêm túc, anh cũng là một tên Diêm La vương, nhất là bây giờ, anh hơi nheo mắt khiến Phương Hải cảm thấy run như cầy sấy.
Sau đó ông ta nghe thấy người đàn ông ngang ngược trước mặt lãnh đạm nói: “Sao vậy, không định giải thích chuyện này à?”