Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 740: Đất khách quê người, bỗng gặp đồng hương




Sau khi trở về, Đường Duy mang đồ ăn mình đã đóng gói đến cho Đường Thi. Sau đó, Đường Thí vừa ăn vừa hỏi: ‘Bạc Dạ dẫn con đi.”

Đường Duy dừng một chút: “Đúng vậy, sao am”

Ánh mắt Đường Thi hơi phức tạp, dường như là đau đớn, lại như là nhẹ nhõm: “Nhà hàng này… là lần đầu tiên bọn mẹ cùng ra ngoài ăn sau khi kết hôn. Mặc dù đã ăn được một nửa, nhưng Bạc Dạ lại bị An Mật gọi đi, để lại mẹ một mình ngồi ở trong nhà hàng ăn hết một đống đồ ăn đã gọi.”

Nói xong chuyện này, Đường Thi tự giêu cười một cái, đâm đâm đồ ăn trong bát: “Lúc.

ấy mẹ còn là trò cười bị mọi người nhìn thật lâu. Ra ngoài hẹn hò nửa đường lại bị đẳng trai bỏ lại, còn là ở chỗ cao cấp như vậy… Có lẽ mẹ cũng coi là một dị loại đi”

Khi đó cô rốt cuộc mang tâm trạng thế nào mà nhìn Bạc Dạ rời đi, một mình một người trình diễn tất cả đến tận khi hạ màn chứ?

Đường Duy ngây ngẩn cả người, cậu không nghĩ đến đăng sau nhà hàng này lại có chuyện cũ như vậy.

Thói quen và ký ức thật là một thứ tra tấn người mà.

Bây giờ nghĩ lại, dù đã quay lại bình thường rồi, nhưng vẫn sẽ âm ỉ đau.

Đường Duy nói khẽ: “Con không nghĩ tới lúc này lại làm mẹ nhớ đến chuyện đau lòng, nếu như mẹ khó chịu, vậy những đồ ăn này…”

“Không có việc gì”

Đường Thi cười nói: ‘Không liên quan đến thức ăn. Huống hồ mẹ đã… buông xuống, có đau thì cũng đã qua rồi”

Đường Duy nhìn Đường Thi ngồi ở đó ăn bữa khuya, đột nhiên hơi xúc động: “Thực ra thì tối hôm đó, Bạc Dạ bảo con chuyển lời đến mẹ, ba nhớ mẹ, muốn ở bên cạnh mẹ một lần nữa: Ánh mắt Đường Thi dậy lên những cơn sóng “Có điều con không dám nói thẳng, cho nên mới dùng những lời kia để thăm dò xem mẹ với ba liệu có tương lai hay không” Đường Duy thẳng thắn nói: “Mẹ, con tôn trọng tất cả lựa chọn của mẹ”

Đường Thi rũ mắt xuống, chỉ là cái tay đang cầm đũa lại hơi hơi run rẩy.

Có giọng nói non nớt nói bên tai cô rằng, có một người đàn ông đang không biết mệt mỏi chờ đợi cô ở nơi cuối vực sâu, lãng phí thời gian của người đó.

Thế nhưng mà cô… làm thế nào mà trả nổi hết chứ?

“Nếu như ba chết, mẹ sẽ vì ba mà rơi nước mắt sao?”

Đường Duy đột nhiên thay đổi đề tài, lại đổi một góc độ khác nói: “Dù sao thì, nghe nói thận của ba rất có thể sẽ còn xảy ra vấn đề.

Nếu thật có một ngày ba thực sự rời đi thế giới này, mẹ, mẹ sẽ khó chịu ư?”

“Mẹ sẽ khó chịu”

Cuối cùng Đường Thi cũng nhìn thẳng vào mắt Đường Duy, cô hít một hơi thật sâu, giống như đã dùng hết tất cả sức lực của mình: “Mẹ sẽ rất khó chịu, rất khó chịu. Bởi vì đó là người đàn ông mà mẹ đã từng dùng hết sức lực để yêu’ €ó câu nói như vậy là đủ rồi.

Đường Duy nhếch miệng cười một cái: “Có thể có được sự thừa nhận của mẹ, có lẽ đời này của ba cũng đáng giá”

Đêm đã khuya, tất cả cảm xúc tan thành mây khói.

Đường Duy đi làm hộ chiếu xuất ngoại, lại đi tìm người khác cùng đi chụp thử ảnh trang điểm. Sau khi tất cả kết thúc, Đường Duy được Bạc Dạ đón về Bạch Thành. Đường Thi đang ở trong nhà chờ cậu, thấy cậu mang theo tất cả hợp đồng cũng như giấy chứng nhận trở về, trên mặt cô lộ vẻ phấn khởi: “Con đã chuẩn bị xong hết rồi?”

“Vâng, cuối tuần con sẽ xuất phát đến Luân Đôn.”

Đường Duy đưa hợp đồng cho Đường Thi “Mẹ xem này, đây là hợp đồng con đã ký với bên tổ chức chương trình, mẹ xem qua đi.”

“Hản là Bạc Dạ cũng giúp con xem qua rồim Đường Thì nhận lấy hợp đồng, nhìn sơ qua một lần. Bạc Dạ chắc chẳn sẽ giúp kiểm định, đoán là hợp đồng sẽ không xảy ra chuyện lớn gì “Vâng. Bây giờ con đã là nghệ sĩ được ký kết chính thức với bên thực hiện chương trình, mẹ giờ thành mẹ của ngôi sao nhí rồi đó”

Đường Duy đắc ý nhìn Đường Thỉ: “Có phải mẹ cảm thấy giá trị con người mẹ lập tức liền trở nên siêu cao hay không?”

“Ừm”’ Mắt Đường Thi nhìn Bạc Dạ, nhưng lại nói với Đường Duy: “Mẹ tự hào về con”

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến ngày bọn họ phải bay đến Luân Đôn. Buổi sáng hôm đó, Bạc Dạ đến đón Đường Duy ra sân bay, Đường Thi đứng ở cửa nhìn hai ba con rời đi, nhất thời thấy có chút hoảng hốt.

Dường như chuyện gì cũng chưa xảy ra, thế mà bọn họ lại có thể hài hòa ở chung đến mức này.

Lên xe, Bạc Dạ đưa Đường Duy đến sân bay. Trên đường đi, anh dặn dò cậu rất nhiều chuyện. Đường Duy cười nói: ‘Con sẽ không biến mất đâu.”

Bạc Dạ nói: Nếu mà con mất tích thật, dù có lật tung cả cái Trái Đất này lên ba cũng phải tìm cho ra con”

“Ba nói như vậy cũng tốt.”

Đường Duy duỗi ngón tay nhỏ ra ngoéo tay với Bạc Dạ: “Nếu một ngày nào đó mà con biến mất, ba nhất định phải đến tìm con, nhất định phải đến cứu con”

“Được” Không chút dư thừa.

Động tác này, lại giống như là một lân báo trước.

Về sau, ở nơi đất khách quê người, thời điểm Đường Duy vô lực cầu cứu, người đàn ông kia giống như là thiên thần giáng lâm, đi ra từ trong mưa gió bão bùng, nắm chặt lấy bàn tay non nớt của cậu, gắt gao không buông.

Nửa giờ sau hai người đến sân bay, người của tổ đạo diễn đều đã ở nơi đó chờ đợi Đường Duy. Nhìn thấy cậu đến, đi theo phía sau còn có Bạc Dạ uy phong lãm lẫm, lập tức mọi người đều hạ thấp tư thế, nghênh đón Đường Duy, dẫn cậu đi đến cung đường màu xanh: “Ôi t ¡, bạn học nhỏ Đường Duy cuối cùng cũng tới rồi.”

“Ăn chút quà vặt không? Chú mua cho cháu”

Đường Duy được Bạc Dạ nằm tay, hai người một lớn một nhỏ đứng ở nơi đó tự tạo thành một phong cảnh riêng, người xung quanh đi thoáng ra đều ngừng thở xem, bởi vì khí tràng của người đàn ông cao gầy kia cực kỳ mạnh bạo, không dám tùy tiện trêu chọc…

“Thật đẹp trai…”

“Gen cũng tốt quá rồi đi. Hâm mộ thật đó.

“Nhỏ giọng chút đi, cảm giác nhìn thật lạnh lùng cao ngạo…”

Đường Duy nhận thẻ lên máy bay, phải đi qua kiểm tra an ninh, Bạc Dạ không thể đưa theo nữa, anh đứng ở nơi đó nhìn Đường Duy rời đi cùng tổ chương trình. Sau đó, Lâm Từ tiến lên, thấp giọng nói: “Cậu Bạc Dạ, chúng ta ra tay không?”

Bạc Dạ nhướng nhướng mày, trên khuôn mặt tinh xảo yêu nghiệt kia xuất hiện một nụ cười sâu xa: “Ra tay đi.”

_ Đêm hôm ấy máy bay hạ cánh, Đường Duy đi xuống máy bay, cậu đã từ Bạch Thành di chuyển tới Luân Đôn. Vừa bước xuống đất nước khác cậu liền tự động có một loại cảm giác vừa kỳ dị vừa mới lạ, lại bởi vì lẻ loi một mình nên còn thấy hơi hiu quạnh.

Tổng đạo diễn Phương Hải đi đãng trước.

đón xe, dẫn đoàn người vào ở trong khách sạn. Cơ thể nhỏ bé của Đường Duy rơi vào giữa đội ngũ, trong sảnh đón khách của khách sạn còn có mấy đứa nhỏ từ các quốc gia khác nhau, thời điểm nhìn thấy đội ngũ của bọn họ đều hưng phấn xông lên chào hỏi.

“Hy Vừa mở miệng chính là một chuỗi tiếng Anh lưu loát, đi theo phía sau những đứa bé kia là một đống người đại diện: “Cậu chính là đứa nhóc Đường Duy mà những người đó nói sao?”

Đường Duy lên tiếng, ung dung dời mắt, để Phương Hải hỗ trợ làm thủ tục nhập cư. Sau đó, một bé trai người Nhật Bản có bím tóc cũng dùng tiếng Anh hỏi: “Tôi nghe nói đến cậu rồi”

“Cảm ơn”

Đường Duy trả lời lại bằng tiếng Anh, tiếp theo đổi giọng nói thành tiếng Nhật: “Lân đầu gặp mặt, rất hân hạnh được quen biết cậu”

Đứa nhỏ Nhật Bản kinh ngạc, vô ý thức dùng ngôn ngữ của chính quốc gia mình ngạc nhiên nói: “Cậu biết mấy thứ tiếng?”

“Ba thứ tiếng”

Đường Duy cười, duỗi tay ra bắt tay nhóc, sau đó buông ra nói: “Tiếng Nhật của tôi là do tôi tự học, cho nên cũng không thông thạo.

Nếu như có thể, hy vọng cậu sẽ dạy tôi một chút. Xin chỉ giáo nhiều hơn”