“Tao không động được mày?”
Bạc Dạ khẽ cười một cách khinh bỉ, như thể vừa mới được nghe một câu chuyện hài nhạt như nước ốc. “Tao không động vào mày là bởi vì tao lười động đến mày. Chứ mày nghĩ rằng tạo không dám động vào mày à? Mày thực sự nghĩ bản thân của mình cao quý đến mức nào thế? Đại minh tinh ư, cái não úng nước của đám hâm mộ cuồng đã truyền nhiễm vào người mày rồi à?”
Tiêu Hách Thiên bị Bạc Dạ châm chọc, khiêu khích đến độ nói không ra lời, ánh mắt rực lửa như chỉ muốn nhào vào ăn tươi nuốt sống Bạc Dạ. “Bạc Dạ, mày nhất định phải làm loại chuyện như thế này à?”
“Mày đừng có cầu xin tao.” Bạc Dạ nhướng mày, dáng vẻ ung dung, kiêu ngạo.
“Mới vừa rồi nãy mày còn giữ cái dáng vẻ bố đời, ngông cuồng thế mà. Giờ thả bộ dáng yếu ớt như vậy, rất mất mặt đấy. Mày không cảm thấy xấu hổ sao? Còn về việc có tha thứ cho mày hay không thì đây không phải là chuyện mà tao có thể quyết. Đường Thi sẽ quyết định việc này. Đợi khi cô ấy đến, mày muốn cầu xin kiểu gì thì cứ việc. Nếu cô ấy đồng ý tha thứ cho mày, tao nhất định sẽ không can thiệp.”
Tiêu Hách Thiên run bần bật, lạnh cả sống lưng. Nếu như Đường Thi thấy bộ dạng hiện giờ của anh ta thì hình tượng gắng công xây dựng bao lâu nay coi như sụp đổ hoàn toàn. Sau này anh sao mà đứng được trong giới giải trí đây?
Hơn nữa, với tính cách đó của ả tiện nhân Đường Thi thì nhất định có thù tất báo, chỉ ước gì anh ta chết – Tiêu Hách Thiên đối xử với Đường Thi như vậy, cho nên khi biết chuyện Đường Thi sắp đến đây lập tức khiến anh ta khiếp hãi, hoảng loạn, cố gắng tìm cách để trốn tránh trách nhiệm: “Tôi chưa làm hại gì Đường Thi cả.
Tại sao lại để Đường Thi quyết định? Huống hồ người mà anh nên tính sổ là Thạch Họa mới phải. Chẳng qua tôi chỉ bị Thạch Họa lôi kéo nên mới xảy ra chuyện như thế thôi. Bạc Dạ, anh không biết phân biệt trắng đen, trái phải sao? Còn không mau thả tôi ra.”
Lâm Từ đứng bên cạnh, chịu không nổi nữa bèn nói: “Mày sắp xong đời rồi mà còn mặt mũi để nói mấy lời như thế à?”
Bạc Dạ không quan tâm Tiêu Hách Thiên nói gì, anh cảm thấy loại người này chẳng đáng để bản thân phải bận tâm. Anh đi đến bên cạnh Lâm Từ: “Gọi Đường Thi đến rồi sao.” “Vâng.”
Lâm Từ quơ quơ điện thoại rồi nói: “Cô ấy nói Kỳ Mặc và Lạc Phàm muốn cùng đến đây xem một chút.” “Được thôi, càng nhiều người càng tốt mà.”
Sắc mặt Bạc Dạ vừa nãy còn phừng phừng sát khí, khi nghe thấy Đường Thi sắp đến, lập tức cười tươi như hoa. Anh xoa xoa tay, nói: “Nhiều người thì càng náo nhiệt, càng thú vị. Vừa hay, để Đường Thi trút cơn giận
Lâm Từ cảm thấy từng giọt mồ hôi lạnh phía sau gáy của mình: “Không phải cậu lại chuẩn bị tiết mục gì nữa đấy chứ?
Bạc Dạ nhếch miệng cười cười: “Làm sao có thể? Tôi là loại người có ác thú lại tàn nhẫn vậy sao?” Lâm Từ gật đầu. Rồi nhìn thấy ánh mắt đáng sợ kia của anh thì lại lập tức lắc đầu.
Tiếng quát tháo của Tiêu Hách Thiên không hề được mọi người chú ý đến. Bạc Dạ đã nhất quyết muốn để cho anh ta nếm thử vị đắng cay đau khổ là như thế nào. Kể cả người định dùng tiền để bảo lãnh Tiêu Hách Thiên từ đồn công an cũng bị chung số phận. Hai người bị buộc chung một chỗ, dáng vẻ vô cùng nực cười.
Bạc Dạ nói: “Nhanh lên, giờ cứ chụp lại mấy tấm. Mẹ kiếp, buồn cười quá. Đại minh tinh Tiêu Hách Thiên mà lại có thể sa sút rách rưới thành như này. Hình này mà đem bán đi thì một tấm… ít nhất cũng phải… ờm, năm triệu nhân dân tệ đấy.”
Lâm Từ nói: “Cậu Bạc Dạ, cậu đùa này người ta như vậy hình như không tốt lắm.”
Bạc Dạ quăng sang một cái liếc mắt sắc như đao, Lâm Từ ngay lập tức sửa lại lời: “Có điều cũng rất hả giận, ha ha ha.”
Nửa giờ sau, Đường Thi đến ngôi nhà nhìn âm u như bị ma ám này. Cô vừa đẩy cửa đi vào đã nhìn thấy Tiêu Hách Thiên nằm vật vã dưới mặt đất. Bao quanh là một đám người mặc đồ đen và Bạc Dạ thì đứng trong vòng tròn đó. Anh diện tây trang, áo mũ chỉnh tề. Thoáng nhìn có vẻ như một quý ông tao nhã, thanh lịch. Nhưng mà thực tế thì lại khác. Nhã nhặn bại hoại mặt người dạ, hình dung thế này có lẽ chính là Bạc Dạ.
Người đàn ông này nhíu mày, đi đến gần Đường Thi: “Em đến rồi à” “Ừm”
Đường Thi được Kỳ Mặc đẩy vào. Lúc Kỳ Mặc nhìn thấy Tiêu Hách Thiên đang trần như nhộng nằm giữa sàn nhà thì suýt sặc cả nước miếng. Cười đến nín thở: “Mẹ nó chứ, đây là đại minh tinh Tiêu Hách Thiên à? Bị hành hạ lên trời xuống đất đến nỗi còn chẳng thể nhận ra một Tiêu Hách Thiên đai minh tinh có hàng vạn fan nữa rồi.
Bạc Dạ nói: “Đúng thế”
Khuôn mặt Tiêu Hách Thiên bơ phờ, mệt mỏi: “Các người ý đông hiếp yếu. Bạc Dạ, mày chờ đấy.. “Chờ?” Bạc Dạ lắc đầu: “Không được rồi. Tao không thể đợi được. Bởi vi từ nay về sau, cá cuộc đời còn lại này của mày có lẽ không thể nào đi ra khỏi nhà tù ”
Kỳ Mặc bị thái độ ức hiếp, còn giẫm lên thể diện người ta thế này của Bạc Dạ làm cho tức cười. Anh ta xoay người, đi về phía Tiêu Hách Thiên, cất tiếng bắt chuyện: “Này. Anh có biết vì sao chuyện anh tìm người hãm hại Đường Thi lại bị chúng tôi biết không?
Cả người Tiêu Hách Thiên đều run sợ. Người đàn ông đột nhiên xuất hiện này càng khiến anh ta cảm thấy khủng hoảng và lo sợ không gì sánh được. Đảm người này, người sau còn khó nắm bắt hơn người trước, bên cạnh Đường Thi rốt cục là the lực như thế nào vậy?
“Chính là nhờ tin tức mà Thạch Hoa đã nói cho chúng tôi đấy. Sau đó còn lật tẩy hết những con bài chưa lật của anh. Bộ dạng hai người cố gắng vạch trần sau lưng nhau thực sự là vô cùng buồn cười.
Haha. Anh cho rằng chỉ có minh anh bị đối đãi như thế à? Kỳ Mặc cười một cách vô cùng sảng khoái. “Cô ta đã bán đứng sau lưng anh từ trước rồi.”
Tiêu Hách Thiên bị những sự việc liên tiếp này đả kích đến nỗi hồn bay phách lạc, chưa kip hoàn hồn.
Bạc Dạ thương hại, ngồi chồm hổm xuống, vỗ vỗ vào khuôn mặt bơ phờ của Tiêu Hách Thiên như vô một con chó: “Chúng tao nhất định sẽ không bỏ qua hay tha thứ cho Thạch Hoa. Còn về phần mày mày cũng đừng tự cho rằng bán thân mình vô tội. Cho dù có nhiều người hâm mộ đến thế thì sao nào? Cái đám hâm mộ kia chả là cái thá gi trong mất tao cả. Bọn họ cùng lắm là một đám học sinh trung học chưa biết nhân sinh quan là gì, đam mê nam thần quá đáng Thế mà cũng coi bản thân là ghê gớm lắm à? Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Dù cho bề ngoài của mày có chỉnh chu, đẹp mã đến đâu thi cũng chẳng thể che được cái nội tâm dơ bấn, tanh tưới của mày. Làm chuyện trái lương tâm thì sớm muộn gì cũng gặp quả báo. Gieo nhân nào ắt gặp quả ấy”
Bây giờ Tiêu Hách Thiên chẳng thể giữ được cái dáng vẻ phách lối như trước nữa. Khi tất cả những lá bài mà anh ta chưa kịp lật đã bị người khác nhìn thấu thì việc duy nhất anh ta có thể läm bây giờ cũng chỉ là cầu xin tha thứ mà thôi.
Dù bây giờ anh ta không còn tôn nghiêm nữa, nhưng anh ta anh ta vẫn không thể đánh cược tiền đồ của minh vào tay Bạc Dạ được. Bởi vì Bạc Dạ căn bản còn chẳng quan tâm đến lợi thế đó của anh ta. “Đường Thi, Đường Thi. Cô nghe tôi chứ? Tiêu Hách Thiên ngay lập tức chuyển đổi mục tiêu.
“Tôi thực sự không có cố ý đâu. Tôi cũng không hề biết chuyện bằng quảng cáo sẽ ngã trúng cô. Tôi lúc đó chỉ muốn dạy dỗ cô một bài học mà thôi.. Cho nên tôi mới cùng hội cùng thuyền với Thạch Hoa. Tôi thực sự không có cố ý đâu..”
Nhiếp ảnh gia đứng bên cạnh đương nhiên không để lỡ những khoảnh khắc quý báu như thế này rồi. Tất cả dáng vẻ mất mặt này của Tiêu Hách Thiên đều được ghi lại dưới ống kính của camera, nhưng đương nhiên là anh ta hoàn toàn chẳng biết gì cá. “Không có cố ý?”
Đường Thi ngồi trên xe lăn, ánh sáng trong mắt y hệt như Bạc Da, lạnh đến nỗi có thể khiến máu trong người đông cứng lại. “Không có cố ý, cho nên anh tìm người ý định làm nhục tôi. Không có cố ý cho nên lúc trước ở phim trường anh đã động tay động chân với tôi. Không có cố ý cho nên mỗi lần diễn chung anh đều công kích vào thân thể tôi? Tiêu Hách Thiên, anh cảm thấy tôi là thánh mẫu à?”
Chân tay Tiêu Hách Thiên tê dại. “Vậy cô muốn tôi phải làm sao bây giờ? Các người đã bất trói tôi lại, còn đề đầu tói xuống, ép tôi xin lỗi. Giờ còn muốn thế nào nữa Các người muốn cùng chết cả đám chứ gì.”
“Không biết hối cải.” Đường Thi cười lạnh nói tiếp: “Quá ích kỷ tư lợi, tự coi mình là làm trung tâm. Xem ra anh được nâng cao quá nên hóa rồ rồi. Anh còn không biết địa vị hiện giờ của bản thân nằm ở đâu à?”