Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 698




Sầm Tuệ Thu nhận thấy rằng Bạc Dạ đang có tâm trạng không tốt, bà lập tức khuyên lơn anh: “Đừng suy nghĩ nhiều, con đã trải qua rất nhiều chuyện, Đường Thi không phải loại con gái không có tình người, con bé sẽ hiểu cho con, hôm nay là chủ nhật, nếu không con đi tìm… Duy Duy đi.”

Bạc Dạ liếc nhìn mẹ mình một cái thật sâu, cuối cùng nói ra một vài từ từ cổ họng của mình: “Con không dám đi.”

Sầm Tuệ Thu như bị sét đánh chết đứng tại chỗ, nhìn vẻ mặt của con trai, bà cảm thấy trời sắp sập.

Bạc Dạ luôn ngông cuồng và ngang tàng, anh chưa bao giờ sợ bất cứ điều gì, nhưng bây giờ khi biết được tất cả từ đầu đến cuối thì Bạc Dạ lại sợ.

Anh vậy mà không còn can đảm, như trước đây anh như si mê mà cô đơn theo đuổi Đường Thi. Anh có chút do dự, không thể là chính mình.

Buổi sáng, Bạc Lương chạy bộ ở bên ngoài về thì thấy Bạc Dạ và Sầm Tuệ Thu đang ngồi ăn trong im lặng thì ông cảm thấy không khí có gì đó không ổn, theo bản năng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Sầm Tuệ Thu nhẹ nhàng nói: “Tiểu Dạ đã khôi phục trí nhớ rồi.”

Đã khôi phục tất cả rồi.

Phản ứng của Bạc Lương giống hệt như Sầm Tuệ Thu, lúc đầu là sửng sốt, sau đó hơi thận trọng. Có lẽ là quá khứ đó quả không thể tả, hai vợ chồng sợ khi Bạc Dạ nhớ ra rồi thì trong thời gian ngắn không thể chấp nhận được nên đôi mắt họ đều có chút phức tạp.

Sau đó, chính Bạc Lương là người đầu tiên đề nghị: “Sao con không đến bệnh viện khám trước, sau đó… còn mọi chuyện cứ từ từ mà quyết định.”

Điều này có nghĩa là con có muốn tiếp tục đối tốt với Đường Thi trong tương lai hay không là tùy thuộc vào con.

Bạc Dạ đáp một tiếng, sau khi ăn sáng xong thì gọi điện cho Giang Lăng hỏi anh ta có rảnh không, sau đó đứng dậy xuất phát, trước khi xuất phát thì Bạc Lương có chút lo lắng hỏi: “Trạng thái bây giờ của con lái xe có sao không? Có đau đầu không?”

Vẫn còn chút đau nhưng Bạc Dạ lại không nói gì, chỉ nói một mình không sao sau đó thì anh đi ra ngoài, đột nhiên cả gia đình đều chìm trong tâm trạng chán nản, ngay cả Sầm Tuệ Thu cũng lo lắng. “Từ nay về sau đứa nhỏ này sẽ ra sao đây?”

Từ khi nhớ lại mọi chuyện thì anh không bao giờ có dũng khí đối mặt với Đường Thi nữa.

Bạc Lương chỉ có thể lắc đầu và chậm rãi nói: “Có một số kiếp nạn thì họ phải tự gánh chịu.”

Nếu có thể vượt qua được thì có lẽ giữa Đường Thi và Bạc Dạ có thể nhìn thấy ánh nắng.

Sau hai mươi phút thì Bạc Dạ đến căn cứ bí mật của Bạch Việt, Asuka tình cờ đến đó vài ngày. Thấy Bạc Dạ thì chào hỏi một chút, Asuka cau mày nhạy cảm khi bắt gặp ánh mắt của Bạc Dạ: “Anh có gì đó không đúng.”

Bạc Dạ không phủ nhận điều đó.

Ánh mắt Asuka lại lóe lên: “Biểu hiện này của anh…anh không phải là nhớ lại rồi chứ?”

Ông nuôi cấy trong tay Bạch Việt gần như bị hất tung, anh ta đặt ống nuôi cấy trở lại phòng giữ ấm sau đó tháo găng tay ra, mặc một chiếc áo choàng màu đỏ duyên dáng đi đến bên cạnh Bạc Dạ: “Có chuyện gì vậy?”

Bạc Dạ thú nhận: “Trí nhớ của tôi đã được phục hồi.”

Bạch Việt có chút kinh ngạc, không ngờ trí nhớ của Bạc Nhan lại khôi phục nhanh như vậy, thậm chí anh ta cảm thấy trong đời này có lẽ sẽ không quay lại được nữa, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng lúc này trí nhớ đã khôi phục.

Bạch Việt suy nghĩ một chút: “Gần đây có cái gì kich thích khiển cho anh chậm rãi nhớ lại quả khú?” Bạc Dạ trầm giọng: “Gần đây tôi đúng là nghĩ về quá khứ hơi nhiều… có lẽ vậy.”