Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 611




Phán đoán của Tô Kỳ không phải là không có lý.

Bạc Dạ trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Tôi phái người đi điều tra xem địa chỉ của dãy số trên ở đâu, ngoài ra cậu còn có phát hiện nào khác không?”

“Bên cạnh An Mật có một người phụ nữ có nhiều điểm giống Đường Thi.”

Tô Kỳ cau mày, âm giọng có chút đè nén: “Người phụ nữ này, thân phận không rõ ràng, tôi cảm thấy không nên bỏ qua cô ta.”

“Nếu hiện tại chúng ta trực tiếp bắt nhốt An Mật lại, không những đánh rắn động cỏ, mà còn làm cho người đứng sau An Mật điều tra ra động tĩnh, sẽ không xuất đầu lộ hiện.”

Bạc Dạ bẻ khớp ngón tay: “Chỉ bắt nhốt một An Mật thì dễ như trở bàn tay, thậm chí làm cho cô ta biến mất khỏi thế giới cũng rất đơn giản, cậu có thấy rằng hiện tại chính là lúc làm cho cô ta biến mất không?”

“Thật tàn nhẫn, lúc đầu còn tưởng người ta chính là ánh trăng sáng trong lòng cậu!” Tô Kỳ thở dài cảm khái, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ một cô gái nhỏ nhắn vô hại: “Giờ lại nói giết chết cô ta một cách nhẹ nhàng như vậy, đàn ông các người thật là đáng sợ.”

Giọng nói của Tô Kỳ làm cho Bạc Dạ cảm thấy nổi cả da gà, anh cười lạnh nói: “Cút, đừng có nhắc đến ánh trăng sáng trong lòng với ông đây, ông đây bây giờ đến ngay cả mặt trăng cũng không có đây.”

“Thời thế thay đổi, lúc không ưa Đường Thi thì cố gắng đi tìm đường chết, giờ thì người ta còn chẳng thèm nhìn đến cậu.”

Tô Kỳ xua xua tay, bất lực: “Tôi còn có nhiều cơ hội hơn cậu, Đường Thi còn thân với tôi hơn là với cậu. Nếu không làm sao cậu có thể tìm tôi ngày ngày bảo vệ Đường Thi.”

Bạc Dạ nhận được sự khiêu khích từ Tô Kỳ, bàn tay đang cầm bút ký bỗng khựng lại, suýt nữa thì bẻ chiếc bút ký gãy làm đồi. “Cậu đang tự phụ sao?”

Bạc Dạ giống như chú ngựa hoang nhỏ, dù trí nhớ vẫn chưa được khôi phục, nhưng anh vẫn có dáng vẻ bất khả chiến bại, cho dù chưa thể xử lý xong những mối nguy hiểm tiềm ẩn đối với bản thân, nhưng xem ra anh ta vẫn là nhân vật hàng đầu ở thành phố Hải Thành này: “Nếu cần tôi sẽ đem tất cả thông tin lý lịch của cậu tạo thành một email nặc danh gửi cho Đường Thi, để cô ấy biết cậu và An Mật đã từng tốt đẹp như thế nào. Xem cô ấy có còn có thể coi cậu là bạn tốt được nữa hay không.”

“Đồ không biết xấu hổ!” Tô Kỳ nhảy lên hét toáng: “Khốn khiếp, cậu có biết xấu hổ không hả? Bản thân không theo đuổi được Đường Thi thì thôi lại còn muốn chia rẽ mối quan hệ giữa tôi và cô ấy, cậu đang cho thấy mình là một tên phản bội đó!”

Bạc Dạ uể oải đáp lại lời của Tô Kỳ: “Ừ, tôi là tên phản bội đấy, sao nào? Tôi cũng lười chứng minh sự trong sạch cho mình, tôi là như vậy đó.”

“Cậu bây giờ đúng là không biết xấu hổ.” Tô Kỳ tất nhiên cảm thấy không còn lời nào để nói về thái độ của Bạc Dạ, trong đôi mắt xanh của anh chỉ còn lại vẻ kinh ngạc: “Thôi được, dù sao hai người chúng ta ai cũng không thể phá đám người còn lại được. Đối với việc có kẻ đứng sau chuyện của Đường Thi thì chúng ta đều có chung một mục đích, chuyện của tôi, cậu đừng có làm loạn, Đường Thi mà thay đổi ấn tượng về tôi, thì tôi tìm cậu đòi mạng đó.”

“Hay cho câu này, tôi cũng đáp trả lại cho cậu câu này luôn.” Bạc Dạ lạnh lùng nhướng mắt lên, trong đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sáng tuyệt vời, trông thật đẹp biết bao: “Tư liệu về An Mật tôi sẽ gửi ngay sang cho cậu, qua mấy hôm nữa cậu đi cùng tôi tới bệnh viện một chuyến.”

“Bệnh viện nào?” Tô Kỳ thay đổi biểu cảm, có chút nghiêm túc: “Cậu muốn làm phẫu thuật à?”

“Tôi thật sự có vấn đề, làm phẫu thuật cũng không cứu được mạng tôi đâu.”

Tâm thái Bạc Dạ đương nhiên vẫn rất tốt, rõ ràng đã vài lần suýt chết: “Tôi đang nói đến việc đi cùng tôi đến bệnh viện nơi nhốt An Như xem thế nào.”

An Như?

Người em gái nhỏ trong nhà họ An, người đã trở thành người thực vật. Bọn họ đều chỉ đặt sự chú ý lên người An Mật, bận bịu điều tra bối cảnh trước đây của

An Mật, và những sự việc bí ẩn liên quan đến cô ta, thậm chí quên mất còn sự tồn tại của một người khác nữa.