Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 607




Thạch Họa đại khái không nghĩ tới sẽ bị Đường Thi đánh một bạt tai dứt khoát lưu loát như vậy, vừa rồi nhìn dáng vẻ không động thủ của cô, còn tưởng rằng Đường Thi là sợ chỗ dựa sau lưng cô ta. Nào ngờ hiện tại trực tiếp bị cô cho một cái tát, cô ta ngồi dưới đất, không ngừng run rẩy.

“Tôi nói cho cô biết. Đường Thi, cô xong rồi, tôi nhất định sẽ giết chết cô.”

Đường Thi cười lạnh, nụ cười kia có chút khinh thường: “Chỉ dựa vào cô? Cô cho rằng người khắp thiên hạ đều phải nghe theo lời cô nói sao hả? Rốt cuộc là ngu ngốc đến mức nào mới có thể coi loại chuyện này như vốn liếng để khoe ra?”

Thạch Họa bị thái độ lạnh lùng đột ngột của Đường Thi hù dọa, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không ai dám tiến lên nâng Thạch Hoa dậy.

Có lẽ oán hận chất chứa của mọi người đối với hành động thường ngày của Thạch Hoa đã sâu, cho nên hiện tại một cái tát của Đường Thi, coi như là đang giúp bọn họ hả giận. Những người vây xem còn lại đều ước gì có thể vỗ tay trầm trồ khen ngợi, người nào lại còn đi quan tâm cảm nhận của Thạch Hoa?

Thạch Hoa muốn khiến cho Đường Thi thân bại danh liệt, lại ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, nhưng thật ra khiến toàn bộ mọi người nhìn cô ta chế cười.

Việc vả mặt này có thể nói là đánh đến mức vang bạch bạch, Đường Thi híp mắt cười một tiếng: “Về phần tôi và tổng giám đốc của truyền thông Starlight rốt cuộc có ước hẹn hay không, cũng không phải do cô mở miệng định đoạt. Cô cho rằng cô là nhân vật lớn gì, ngang ngược toàn trên dưới công ty là dựa vào vốn liếng gì?!”

Thạch Họa ngồi dưới đất run rẩy một chút, sau đó hét lên một tiếng: “Đồ đàn bà ti tiện, cô vậy mà lại còn dám nói tôi, cô đi tìm chết đi!” Thạch Họa không biết sức lực từ đâu ra nhào lên, Đường Thi cảnh giác, trở tay liền trực tiếp đánh tới.

Nhưng mà lúc còn chưa có tiếp xúc đến, thân thể

Thạch Họa đã bị người khác hung hăng kéo một cái, lại một lần nữa ngã ngửa lên mặt đất.

Phúc Trăn cau mày, cười cười: “Em họ à, đừng đối xử với khách mời của anh như vậy?”

“Anh họ…”

Thạch Hoa cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Anh họ, anh vì con đàn bà này mà đánh em?”

“Không tính là đánh đâu.” Phúc Trăn ngồi xổm xuống, khom lưng sát lại gần Thạch Hoa, từng câu từng chữ: “Nếu như em còn dám kiêu ngạo, anh sẽ không ngại cho em mở mang kiến thức, để em biết cái gọi là đánh là như thế nào đâu.”

Thạch Họa bị lời cảnh cáo này của Phúc Trăn làm cho sợ tới mức run rẩy cực độ, sắc mặt tái nhợt, máu mũi còn đọng ở trên mặt. Bộ dáng của cô ta thật sự là thảm không nỡ nhìn, ai có thể ngờ được cô gái kiêu ngaoj kia hiện giờ lại có bộ dáng bi thảm như vậy?

Trái lại, Đường Thi lại buồn cười, hai tay khoanh trước ngực, còn nhẹ nhàng nói một câu: “Có ai lại đây giúp một chút hay không, nâng cô Thạch của chúng ta lên nào?”

Hiện tại muốn cô giả vờ hảo tâm sao?!

Người hầu của Thạch Hoa vốn dĩ còn trốn trong đám người, không dám lao tới. Nhưng hiện giờ lại lao tới tỏ lòng trung thành, nâng Thạch Họa từ trên mặt đất dậy, trong miệng còn lầm bẩm: “Cô chủ, không bị thương chứ? Tôi nhìn cũng thấy đau lòng.”

Đường Thi tấm tắc hai tiếng: “Lúc này đi ra bảo vệ chủ, lúc trước sao lại không tới?”

Sắc mặt người hầu kia cứng đờ, khiến cho Thạch Họa tức muốn hộc máu, hung hăng đẩy cô ta ra: “Cút! Tôi không cần cô đồng cảm thương hại.”

Đường Thi từ trên cao nhìn xuống nhìn Thạch Họa bò dậy từ trên mặt đất, ánh mắt vô tình giống như đang xem một con chó lang thang đáng thương. Sau đó cô cười khẽ tránh ra, giẫm lên đôi giày cao gót trên sàn nhà cẩm thạch phát ra âm thanh thanh thúy liên tiếp.

Phúc Trăn đuổi kịp bước chân của cô, không biết là cố ý hay vô tình: “Thật xin lỗi, công ty của tôi tạo cho em ấn tượng không tốt, có điều thật ra cô ấy cũng không phải người của công ty chúng tôi. Mong em giữ lại chút hình tượng tốt cho công ty chúng tôi.”

Thạch Họa lại là một lần bị vả mặt, cho tới tận khi người hầu kia kéo cô ta lên: “Cô chủ, chúng ta đi thôi. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.”

Thạch Họa nghiến răng nghiến lợi: “Đi… Đi tìm anh Dạ! Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Đường Thi!”

Tìm Bạc Dạ? Tròng mắt người hầu đảo một vòng: “Được, tôi đưa cô đi.”

Đường Thi đi theo Phúc Trăn tới phòng họp ở lầu hai, Phúc Trăn quay đầu nhìn cô một cái, cười nói: “Tôi không nghĩ em sẽ trở nên lạnh lùng như vậy.”

“Đã quen với áp bức, cũng phải thử phản kháng đứng lên.”

Đường Thi sửa lại tóc một chút: “Dọa đến anh rồi hả?”

“Không có.” Phúc Trăn cười ha ha: “Tay đau không? Dù sao cũng chịu phản lực mà.”

“Định giảng kiến thức vật lý cho tôi sao?” Đường Thi cũng cười, ngồi xuống trên chiếc ghế sa lon ở một bên, dáng vẻ kiêu ngạo, khí tràng ưu nhã, không chút nào nhìn ra vừa rồi chút cảm xúc khó chịu vì bị Thạch Họa gây khó dễ: “Được rồi, nói việc chính đi.”

“Gấp rút như vậy sao?” Phúc Trăn kêu người đi pha một ấm hồng trà, ngồi xuống đối diện Đường Thi, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt cô.

Vẫn là gương mặt trước đây mình vẫn luôn muốn có được đó, ngón tay Phúc Trăn gõ lên mặt bàn gỗ cao cấp: “Tôi còn muốn ôn chuyện với em trước, như vậy thuận tiện đi vào chủ đề, sẽ khiến em không cảm thấy áp lực.”

“Giữa chúng ta?” Đường Thi ngược lại cũng thẳng thắn: “Hình như cũng không có chuyện cũ gì có thể trò chuyện, tôi và anh cũng chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.”

“Không.” Phúc Trăn cong môi: “Ở trong lòng tôi thì lại rất nồng đậm, Đường Thi à.”

Đường Thi coi như không nghe thấy, cô chống cằm, nghiêng nửa bên mặt nhìn Phúc Trăn, sau đó nói: “Vì sao chọn tôi làm đại sứ hình ảnh của các người?”

“Bởi vì tôi cảm thấy khí chất của em rất thích hợp.” Phúc Trăn hình dung một chút Đường Thi hiện tại trước mắt, luôn cảm thấy, cô dường như càng ngày càng giống một người. Dù cho là tính tình, hay là tính cách làm việc, nửa năm này có quá nhiều thứ thay đổi, Đường Thi càng ngày càng giống người đàn ông kia.

Thậm chí ngay cả giơ tay nhấc chân cũng mang theo sự thoải mái dứt khoát của một người đàn ông. “Nói như thế nào nhỉ, phụ nữ thời đại mới, khẳng định phải là người độc lập tự chủ, cũng sẽ không bị ràng buộc bởi ánh mắt thế tục.”

Phúc Trăn lấy một ví dụ: “Em cũng biết, trước kia trọng nam khinh nữ, người phụ nữ mang thai càng không chiếm được sự đối xử công bằng. Nếu như sinh đứa con trai, thì mẫu bằng tử quý, nếu như sinh con gái, về sau khẳng định sẽ bị khinh thường ở trước mặt cả nhà. Loại tình huống này quá nhiều, dù cho là xã hội hiện tại, cũng còn tồn tại loại chế độ phong kiến này.”

“Tôi hiểu.” Đường Thi bổ sung: “Đặc biệt là những người từng ly hôn, càng sẽ khiến người ta cảm thấy là hàng đã qua sử dụng, còn mang theo con của chồng trước.”

“Xã hội này đối xử với phụ nữ vô cùng hà khắc.” Phúc Trăn nói ra trọng điểm: “Cho nên sự xuất hiện của em giống như một lưỡi dao sắc bén xuất thế ngang trời, mọi người càng ghét bỏ điều gì ở phụ nữ, em sẽ càng trở thành điều đó, hơn nữa càng ngày càng loá mắt, sống hết sức mình.”

Có người khinh thường phụ nữ từng ly hôn, thế nhưng Đường Thi ly hôn, lại còn nuôi con vô cùng tốt, tự mình có bản lĩnh có thủ đoạn, căn bản không cần đến lấy người đàn ông khác, ngược lại còn để người khác theo đuổi cô.

Có người khinh thường phụ nữ một mình đảm đương một phía, cảm thấy là xen vào việc của người khác, đàn ông mới là đỉnh thiên lập địa. Thế nhưng từ khi Đường Thi nhậm chức tổng giám đốc của tập đoàn Bạc thị tới nay, không ai nói một từ “không” đối với thái độ làm việc và hiệu suất công việc của cô, cô hoàn mỹ làm được ba chữ “nữ cường nhân” này.

Có người càng cảm thấy rằng phụ nữ hẳn là nên nhu nhược dựa vào đàn ông, nhưng mà Đường Thi không dựa vào bất kì kẻ nào, cũng có thể sống rất tự do tự tại. “Cho nên tôi cảm thấy mình nên tới tìm em” Phúc Trăn duỗi tay, lại lần nữa bắt tay với Đường Thi: “Trong nửa năm đến một năm này, tôi đã tận mắt thấy quá nhiều câu chuyện thần kì của em.”