Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 583




Đường Thi – người bị giật ví tiền nhìn có vẻ yếu đuối bất lực nhưng lại xông lên phía trước, tay chân nhanh chóng lưu loát nằm gọn cổ áo của tên cướp giật, thô bạo kéo một phát rồi lôi cả người anh ta qua đó, sau đó dùng sức ấn anh ta nằm sấp xuống nền đất!

Mọi người đều hết sức kinh ngạc!

Đường Thi không hề chần chừ, động tác dưới tay cũng không hề dừng lại, sau khi đoạt lại ví tiền của mình thì dùng năm ngón tay túm vào cổ người đó, thô bạo quăng anh ta dính vào tường.

Tên lưu manh kia đã sợ đến mức nhũn cả chân, sắc mặt trắng bệch nhìn Đường Thi sau đó bị Đường Thi lật tay tát cho một cái. “Còn ngẩn ra đó làm gì? Báo cảnh sát đi!”

Đường Thi hét lên một tiếng, lúc này mấy người đứng trong đám người đứng xem ở xung quanh mới nhao nhao móc điện thoại ra để báo cảnh sát, còn có một số người thì đứng một bên khen ngợi thân thủ nhanh nhẹn của Đường Thi, toàn bộ sự việc bắt đầu chưa đầy năm giây, đã ngay lập tức phải hạ màn.

Người bị Đường Thi thô bạo giữ lấy đang muốn chống trả nhưng kết quả lại bị Đường Thi khống chế một vài bộ phận mỏng manh then chốt.

Chỗ dễ bị thương nhất trên cơ thể người là cổ và khớp cổ tay, tay cô vừa bóp chặt rồi vặn một chút, người đó đã hét lên một tiếng kêu thảm thiết.

Cổ tay cứng rắn của anh ta đã bị Đường Thi bẻ một cái trật khớp rồi! “Còn dám nữa không?”

Đường Thi “hừ” lạnh một tiếng: “Chuyên môn chọn phụ nữ để ra tay, đúng là đồ vô liêm si!”

“Ui ngầu thế…” Nhân viên phục vụ mặc kimono lại bày ra một hồi mê trai với Đường Thi: “Quá ngầu, manly hơn đàn ông nữa!”

Đường Thi quay lại nhìn một cái làm cho cả đám nhân viên phục vụ thét lên một tiếng chói tai, trong mắt đều là sự yêu thích: “Ôi ngầu chết tôi rồi!”

“Trời ơi, sức lực của cô gái này quá mạnh mẽ đó!”

Trong tiếng bàn luận của mọi người thì Đường Thi vẫn giữ nguyên dáng vẻ không có gì quan trọng đó, nhưng đáng tiếc lại ra tay rất độc ác, mãi cho đến bây giờ mà cô vẫn chưa chịu thả lỏng tay ra, chẳng trách Khắc Lý Tư lại nói cô và Bạc Dạ càng ngày càng giống nhau, khuyên người khác phải có lòng khoan dung nhưng lại không thể khoan dung cho người khác. “Muốn ăn cướp sao, chọn nhầm người rồi nhé?”

Đường Thi cười lạnh một tiếng, trực tiếp vặn hai tay của người đó ra sau lưng sau đó dùng đầu gối đè lên lưng anh ta.

“A!”

Mặt của người đó bị quay vào đối diện với bức tường, mọi hành động đều bị khống chế. Đường Thi mang ví tiền vừa lấy lại được vất cho Khương Thích: “Giữ nó hộ tớ.”

“Cô gái để tôi giữ nó giúp cô!”

“Để tôi để tôi!”

Một đám nhân viên phục vụ mặc kimono đứng đó tranh nhau muốn giữ ví tiền giúp Đường Thi. Đường Thi cười một cái: “Không sao, để Khương Thích giữ nó giúp tôi là được rồi.”

“Cô gái, tôi muốn làm bạn gái của cô aaa…!”

“Khống chế tên lưu manh chỉ bằng tay không! Trời a!”

“Nhất định là đã được luyện tập rồi nhỉ!” Liệu có ai biết được những động tác tự vệ cận chiến này đều là do cô ngày đêm cực khổ luyện tập sau khi Bạc Dạ qua đời để đề phòng trường hợp mình bị tập đoàn Bạc Thị ám sát?

Không có ai biết được, bọn họ chỉ biết là khoảnh khắc Đường Thi ra tay rất phóng khoáng nhưng lại không thể ngờ tới cô cất giấu đằng sau biết bao khổ cực như vậy. “Dawn?”

Đường Thi nghe thấy giọng nói quen thuộc liền quay lại thì nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đang đứng ở một nơi cách đây không xa, ở đuôi mắt có một nốt ruồi đón lệ, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, khi cười lên trong mắt sẽ ánh lên tia sáng rạng rỡ. “A… Asuka?”

Đường Thi ngẩn người, hóa ra bóng hình quen thuộc trước đó lại chính là cô ấy? “Là cậu thật này.”

Asuka kinh ngạc đi lên phía trước chào hỏi với Đường Thi: “Vừa nãy tớ cảm thấy có một dáng người rất giọng cậu… Ở chờ một chút, tên nhóc con này là ai?”

Tên lưu manh bị Đường Thi ấn dí vào tường kêu lên một tiếng thảm thiết. “Trời ơi…” Asuka giật mình nhảy ra xa: “Một cô gái như cậu sao lại ra tay nặng như thế chứ?”

Đường Thi cười lạnh: “Không ra tay nặng một chút để dạy dỗ anh ta quy tắc xã hội thì anh ta vẫn còn tưởng mình thật sự có thể coi trời bằng vung đó.”

Asuka nhìn mấy lần, sau đó nói: “Chụp ảnh lại sau đó đăng lên Facebook!”

“Cảnh sát sắp tới đây rồi.”

Đường Thi vẫn giữ nguyên tư thế không hề động đậy một chút nào: “Có dây không?”

Nhân viên phục vụ và khách hàng ở xung quanh nói: “Tôi có dây dắt chó, có dùng được không?”

“Hình như trong phòng bếp có dây thừng.”

“Băng keo có được không?”

“Cái gì cũng được.” Đường Thi cười nhe răng, thu hoạch được một đám tâm hồn thiếu nữ của những cô gái ở đây: “Phiền cô cầm ra đây giúp tôi, cảm ơn.”

Trong nháy mắt, một đám người đã xông vào phòng bếp tranh nhau cầm dây thừng ra cho Đường Thi, sau mười phút cả người tên lưu manh kia đã bị trói chặt lại, trên miệng bị dùng băng dính dán vào hai vòng, hai tay bị trói lại ở sau lưng, hai chân cũng bị trói lại không thể động đậy được.

Asuka giơ ngón tay cái: “Nhìn tác phẩm mới nhất của tớ này, đây gọi là “Kẻ cướp bị sỉ nhục”.”

“Cậu cũng biết đặt một cái tên khá là nghệ thuật đó.” Đường Thi vươn vai, khách khứa ở một bên sôi nổi vỗ tay: “Làm tốt lắm! Phải chụp ảnh lại rồi đăng lên, sau đó vất anh ta ra ngoài đường lớn!” “Cho anh ta diễu hành thị chúng giống như thời cổ đại vậy!”

Mọi người đều mồm năm miệng mười chờ xem kịch hay còn tên cướp giật này có lẽ cũng chẳng nghĩ đến việc anh ta chỉ là cướp một cái ví tiền thôi thế mà lại trêu chọc vào đúng một người luyện võ, lại còn bị một người bạn tốt của người ta nhốt lại.

Hiện giờ thật sự là khóc không ra nước mắt, hận cảnh sát còn không mau đến đây mang anh ta đi, giúp anh ta thoát khỏi cảnh ngộ bị mọi người hành hạ này sớm một chút. Trong một góc tối, có người khẽ cười: “Đây là Đường Thi sao?”

“Đúng như vậy.” Thuộc hạ khiêm nhường quỳ một gối xuống dưới nền: “Có lẽ là trong khoảng thời gian Bạc Dạ không còn đã tập luyện ra được một thân thủ như vậy.”

“Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi mà có thể tập luyện được như vậy chứng tỏ cô gái này không thể khinh thường.”

Người đó nhếch miệng, đầu ngón tay lạnh toát lướt qua môi, khẽ cười lên mấy tiếng nhưng lại vô cùng u ám nói: “Có điều không sao hết, thứ tôi thích chính là dáng vẻ nhe nanh múa vuốt như vậy, càng có cá tính hơn sự thanh cao của cô ta trước kia.”

“Cậu chủ, cậu xem cái này…”

“Tiếp tục quan sát.” Ánh mắt của người đàn ông thần bí nhìn về phía Đường Thi đang đứng: “Có điều lần này tìm người đến kiểm tra thử quả thực là đã kiểm tra được hiện giờ cô ta đã khác trước đây rất nhiều.”

“Đáng tiếc thay cho tên nhóc kia.”

Thuộc hạ cứng nhắc hỏi: “Có cần tôi phải đi giải quyết không?”

“Đi giải quyết đi.” Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh: “Đừng đợi đến khi cậu ta rơi vào tay cảnh sát, cái tên Lam Minh đó cũng không ăn chay đầu, chọc phải đội Phong Thần cùng là một phiền phức lớn đấy.”

“Đã hiểu.”

Thuộc hạ đứng lên rồi cung kính nói: “Vậy thì không giữ lại mạng cho anh ta nữa.”

Trong đại sảnh của nhà hàng ở bên này, Đường Thi và mọi người vẫn đang chờ cảnh sát tới. Vừa hay lúc này cửa nhà hàng bị người ta đẩy ra, Lan Minh bước vào, quả nhiên cả một vùng này đều thuộc phạm vi quản của đội Phong Thần.

Dù gì thì nơi đây cũng là trung tâm kinh tế của thành phố Hải Phòng. “Nhận được thông báo nói…”

Lam Minh vừa nói được mấy chữ liền khựng lại: “Đường Thi?”

“Anh Lam Minh.” Đường Thi cuối cùng cũng thả lỏng tay sau đó thô bạo đẩy tên lưu manh bị trói thành một cái bánh quai chèo sau lưng ra đằng trước: “Này, tội phạm ở đây.”

Lam Minh cũng bị cái bánh quai chèo trước mắt làm cho bật cười: “Đây là chuyện gì vậy? Đây là tội phạm sao? Sao anh ta lại thảm thế này?”

“Anh ta cướp túi tiền của em, tất cả khách khứa ở đây đều nhìn thấy.” Giọng nói của Đường Thi có chút vội vàng: “Có điều anh ta lại bị em chế ngự rồi.”

Ánh mắt của Lam Minh ảnh lên tia kinh ngạc, không ngờ là Đường Thi lại có thể che giấu được thân thủ này: “Không ngờ là em còn biết đánh nhau đó?”

“Kỹ thuật cơ bản để phòng thân thôi mà, có rất nhiều kỹ năng đều là học được ở ven đường đó.” Đường Thi nhàn nhạt nói: “Việc sau này giao cho anh hết nhé.”