Ngạo Mạn… là Ngạo Mạn kia sao? Là Ngạo Mạn của Thất Tông Tội Lý?
Bạch Việt cúi thấp đầu nhìn vào mặt của R7CKY, nhất thời rụt người lại một cái, trực tiếp hô toáng lên: “Anh là Ngạo Mạn sao?”
Ba người đều sững sốt, ba đôi mắt nhìn nhau. Bạch Việt mạnh mẽ tháo chiếc mũ trên đầu mình xuống.
Trong khoảnh khắc, đầu tóc bạc phơ giống như một thác nước đổ ào xuống. R7CKY và Ventus trợn to hai mắt. Tóc trắng… người tóc bạc trắng ở Thất Tông Tội còn có ai nữa chứ?
Người đàn ông yếu ớt run rẩy gọi tên của ông ta: “Tật… Tật Đố..”
Bạch Việt kích động kêu lên một tiếng: “Ban đầu tôi cảm thấy các người cho tôi cảm giác rất quen thuộc… tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ còn có thể gặp lại các người lần nữa…”
Bạc Dạ và Đường Duy đứng một bên, hai gương mặt trợn mắt há mồm, vô cùng ngạc nhiên, Đường Thi đứng bên cạnh cũng không biết tình tiết cậu chuyên đã phát sinh theo hướng nào rồi nữa, cứ trơ mắt nhìn bọn họ như anh em thất lạc nhiều năm nhận lại nhau vậy, chỉ thiếu nước mắt chảy chảy xuống rồi lao vào ôm nhau nữa thôi, chuyện này là phát sinh cái kiểu gì đấy?
“Người của Thất Tông Tội Lý đều đã từng chút từng chút tụ họp lại rồi…”
Ventus nhìn R7CKY đang nằm đấy, Bạch Việt lập tức bắt đầu hỗ trợ đỡ anh ta lên: “Anh Dạ, bây giờ lái xe đi đến bệnh viện quân sự thì mất bao lâu?” “Tầm nửa tiếng đồng hồ, có kịp không?” Bạc Dạ nhìn R7CKY yếu ớt ở đó nhưng bộ dạng vẫn tỏ ra mạnh mẽ thì có chút không đành lòng: “Bị trúng đạn nhất định là rất đau.”
Khi anh nói ra những lời này, bước chân của Đường Thi đang nhanh nhẹn đuổi theo sau bỗng chợt ngừng lại một lát.
Bị trúng đạn nhất định sẽ rất đau nhỉ?
Nhất định sẽ rất đau sao? Bạc Dạ…Lúc đầu anh vì cô đỡ mấy viên đạn, rốt cuộc đau đến thể nào cơ chứ?
Đường Thi nhìn Bạc Dạ đang giúp Bạch Việt đỡ R7CKY đi ra ngoài, cả đám người cẩn thận sợ chạm vào vết thương của anh ta. Ánh mắt mọi người đều căng thẳng, ngay cả Đường Duy cũng khép máy tính lại, từ trong phòng chạy ra, dường như muốn dùng máy vì tính để làm chuyện gì đó.
Bước chân Đường Thi đuổi theo sau bọn họ, sau đó cô đóng cửa lại, trong màn đêm gửi một tin nhắn ngắn cho Khương Thích nói gần đây trong nhà xảy ra chút việc nên kêu bọn họ lúc về có thấy gì cũng đừng quá kinh ngạc.
Đường Duy nhảy lên xe trước, Bạc Dạ, Ventus và Bạch Việt đưa R7CKY lên rồi bọn họ cũng ngồi vào xe. Ventus phụ trách lái xe, Bạch Việt phụ trách kiểm tra trạng thái vết thương trong suốt cả chặng đường cho R7CKY, phòng việc vết thương bị chấn động dẫn đến tiếp tục chảy máu.
Sau đó Đường Thi nhìn xung quanh, nhìn thấy con mình dứt khoát nhảy lên chỗ ngồi kế bên tài xế cũng khẽ nghiến răng, đi ra chiếc xe phía sau, kéo cửa ra ngồi bên ghế phụ lái.
“Em…” Bạc Dạ quay đầu lại nhìn Đường Thi: “Muốn đi cùng sao?”
Đường Thi ừ một tiếng, gương mặt lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại rất kiên định, dường như đã quyết định trong lòng, muốn đi cùng với bọn họ. “Em biết đây là vết thương do đạn bắn.”
Bạc Dạ có chút lo âu: “Đây không phải là chuyện nhỏ đâu, có thể sẽ không thể an toàn trở về được.”
“Không sao.”
Giọng của Đường Thi run lên, vẫn kiên định bước vào trong xe rồi đóng cửa xe lại. “Đời này của tôi… đã nghe thấy tiếng súng quá đủ rồi.”
Đường Thi gần như vô thức lẩm bẩm: “Lái xe đi, đừng chậm trễ nữa, nên tranh thủ thời gian cứu người.”
Bạc Dạ nửa năm trước bị trúng bảy viên đạn vào người, bảy phát súng đó đã đánh vỡ đi tất cả những kỳ vọng của cô đối với thế giới này.
Bạc Dạ không nói nhiều nữa, dùng chân đạp ga, chiếc xe nhanh chóng di chuyển trên con đường. Chiếc xe theo sau xe của Ventus, vững vàng đuổi theo cả chặng đường cũng không để mất dấu, khoảng cách giữa hai chiếc xe rất gần nhau, như vậy có thể thấy được tâm trạng trong lòng bây giờ của Ventus lo lắng biết bao nhiều.