Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 535: Không biết xấu hổ, Bạc Dạ đã thay đổi!




Bạc Dạ không kịp nghĩ gì khác, lời nói vừa thốt ra cũng khiến ba người còn lại chấn kinh rồi, anh lập tức thay đổi sắc mặt, nói: "Tôi... cũng chỉ thuận miệng mà nói thôi!"

Hàn Thâm lại như không bị ảnh hưởng chút nào, chỉ quay qua nói với Đường Thi: "Lần sau cũng phiền toái nói trước cho tôi biết, tôi sẽ không gặp những thứ đó cho cô." "Không có việc gì không có việc gì." Đường Thi cảm thấy xấu hổ, tự mình chọn rau thơm ra, sau đó nói với Hàn Thâm: "Đừng suy nghĩ nhiều, trước kia chúng tôi..." "Tôi hiểu được."

Hàn Thâm đột nhiên nói một câu như vậy, nhìn thấy sự ngượng ngùng của Đường Thi thì nói một câu đặc biệt có thâm ý: "Ai cũng đều có quá khứ cả."

Lời này rơi vào tai Bạc Dạ, nghe như thế nào cũng thấy không thoải mái.

Cái này còn không phải nói Bạc Dạ và Đường Thi đều là quá khứ, nhưng mà dù sao trước kia quan hệ phức tạp, cho nên ngẫu nhiên có thể nhớ rõ đối phương thích ăn gì cũng là rất bình thường, dù sao tất cả mọi người đều muốn hướng tới tương lai, chút việc nhỏ ấy anh ta sẽ không để ý.

Vua ghen châu Á nghiến răng nghiến lợi, trước kia thì sao vậy, trước kia không quan tâm chuyện theo đuổi Đường Thi, bây giờ không thể theo đuổi được à?!

Vốn là một bữa ăn lẩu vui vẻ mà vì có thêm Bạc Da gia nhập khiến không khí trở nên có chút xấu hổ, nhưng cũng may Giang Yết giỏi điều tiết không khí, chỉ chốc lát sau sắc mặt mọi người đã tốt đẹp trở lại, Đường Thi tùy tiện ăn một chút là cảm thấy đủ no không ăn được nữa, bèn buông đũa xuống rồi cầm di động lên. "Ăn no rồi à?"

Bạc Dạ im lặng một lúc lâu, lúc này đột nhiên lên tiếng hỏi cô.

Đường Thi hơi hoảng sợ, quay đầu nhìn Bạc Dạ ngồi bên, người đàn ông đưa nửa bên mặt về phía cô, khuôn mặt trắng nõn, sườn mặt đẹp như tượng tạc, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hơi mỏng. Từ trước đến nay, Bạc Dạ luôn cao ngạo, bình thường cũng đều hơi hếch cắm, như thế khiến xương cằm rõ ràng hơn, nhìn theo cổ đi xuống là yết hầu, càng thêm kiệt ngạo cứng rắn, ở xa nhìn lại như là một bức tranh hoàn mỹ.

Đường Thi dời mắt đi, vẫn lên tiếng trả lời: "Vâng."

Bạc Dạ gắp cho cô một miếng thịt cua.

Đường Thi mở to hai mắt nhìn Bạc Dạ như nhìn thấy quỷ.

Tình... Tình huống gì đây?!

Giang Yết liếc mắt nhìn hai người, khiếp sợ như bị tiêm máu gà, sau đó lại liếc nhìn nhau một cái, đều thấy vẻ không thể tin trong mắt đối phương.

Từng là Bạc Dạ cao cao tại thượng, chưa bao giờ thấy chủ động thân mật với bất kỳ ai, càng đừng nói là đưa đĩa rau cho Đường Thi, cho tới bây giờ đều là Đường Thi hầu hạ anh, anh cũng không cho cô lấy một ánh mắt hòa nhã, không có việc gì cũng trào phúng cô hai câu rồi cảm thấy đặc biệt vui vẻ.

Sao bây giờ lại... Bây giờ là phong thủy thay phiên chuyển rồi...

Khóe miệng Đường Thi cứng lại: "Anh..." Có phải anh đặt thịt cua sai chỗ rồi không?

Bạc Dạ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh lùng kia như có thể đóng băng người khác, chỉ thiếu điều không viết luôn lên mặt dòng chữ "Em không ăn thì ông đây sẽ tự mình biểu diễn màn nhét thịt cua vào miệng em!"

Tóc gáy Đường Thi đều dựng lên, không bình thường, Bạc Dạ trở về vô cùng không bình thường!

Bọn họ từ chức, phải đi dạo phố giải sầu, sao anh không đi quản lý chuyện của công ty đi mà lại chạy tới ăn lẩu cùng cô?

Nhưng mà cuối cùng Đường Thi vẫn yên lặng ăn luôn miếng thịt cua dưới ánh mắt mang theo uy hiếp của Bạc Dạ, lúc này Bạc Dạ cười có ý cười, tựa như nhìn thấy trẻ còn nhà mình nghe lời, lại khôi phục nụ cười ngả ngớn xấu xa, Đường Thi nhìn thấy thì lạnh cả sống lưng.

Rất... Đáng sợ, hôm nay Bạc Hạ uống lộn thuốc à!

Giang Yết nâng tay che mặt mình, ông trời ơi, cầu xin ông làm cho Bạc Dạ ngông cuồng lạnh lùng cao ngạo tận trời quay trở lại đi, Bạc Dạ này cứ như tên lưu manh không biết xấu hổ.. Đường Thi nhất định sẽ bị anh ta dọa cho chạy mất dép....