Giang Yết không nói thêm, chỉ âm thầm thở dài trong lòng.
Anh ta luôn cảm thấy chuyện giữa Bạc Dạ và Đường Thi quá đáng tiếc nhưng dù sao người ngoài cuộc cũng không thể xen vào tình yêu của họ.
Sau đó, Hàn Thâm bắt đầu gắp cho Đường Thi một số món ăn, sau đó lại bưng cho cô một bát thịt gà bao tử. “Ăn trước đi, nếu những chuyện trước đây quá buồn phiền thì không cần nghĩ ngợi gì nữa."
Giang Yết luôn nghĩ Hàn Thâm rất nguy hiểm. Anh ta là một người đàn ông quá giống Bạc Dạ trước đây đều thâm trầm, tỉnh táo, khí chất đạm mạc.
Nghĩ đến đây Giang Yết lại lo lắng suông, nếu Đường Thi thực sự đi về phía trước vậy Bạc Dạ hiện tại làm sao bây giờ?
Mọi người đang ăn lẩu giữa chừng thì họ nghe thấy một giọng nói bên ngoài truyền vào. "Thưa anh, anh chờ đã, trong phòng này đã có những vị khách khác rồi. Anh đi vào có chút không tốt phải không?" "Anh đi đi, tôi cũng là bạn của họ!” Lại thêm một giọng nói quen thuộc vang lên.
Ngay khi cửa mở, đôi đũa trong tay Đường Thi rơi xuống bàn vang lên một tiếng giòn giã.
Bạc Dạ đang đứng ở nơi đó, hiển nhiên lúc đi tới bộ dạng có chút sốt ruột, đầu tóc rối bù một chút nhưng dáng vẻ này lại rất phóng túng giống như kiểu xuất hiện trong phim truyền hình kinh động, một tiểu thịt tươi kiệt ngạo khó thuần vậy. Giang Yết sững sờ. “Bạc Dạ cậu, cậu làm sao tìm được tới đây?" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net
Bạc Dạ cười đến vô cùng độc ác nói từng câu từng chữ: “Giang Yết, đã lâu không gặp, không tính mời tôi đi ăn cơm sao?"
Cái này, mẹ nó, làm gì có người nào chạy tới cửa để người ta mời cơm đâu chứ? Mục đích của anh ta cũng quá rõ ràng đi! Không phải là muốn đi cùng Đường Thi sao!
Giang Yết tự nhiên nhận được cái nhìn của người anh em tốt của mình, vất vả nuốt xuống mấy lời trong họng, sau đó cố nén ra một nụ cười xấu hổ nói. “Ôi, thật trùng hợp, cậu cũng tới đây ăn à? Tới đây ngồi đi, thêm một người chẳng qua cũng chỉ thêm một bộ bát đũa thôi mà. Ha ha ha.”
Càng nói anh ta càng thấy nụ cười trên mặt cứng nhắc.
Thật ra Hàn Thâm không có ý kiến gì ngược lại quay sang hỏi ý kiến của Đường Thi, Đường Thi ngồi ở giữa nhìn Bạc Dạ một hồi lâu.
Một lúc lâu.
Người đàn ông ghen tuông cong đôi môi mỏng gợi cảm có chút khó chịu hừ một cái. "Làm gì? Tôi không được ngồi xuống ăn cùng mấy người sao?
Vẻ mặt kiêu ngạo soái khí này sẽ không bao giờ xuất hiện trên khuôn mặt cao lãnh lạnh lùng của Bạc Dạ trước kia nha!
Mẹ nó đây là chuyện gì đang xảy ra vậy! Chính là gặp quỷ rồi!
Đường Thi cười khan tiếp theo: "Không có chuyện gì, anh ngồi đi, dù sao mọi người đều biết nhau.”
Mọi người đều biết.
Mấy chữ này trực tiếp đâm vào vết thương lòng của Bạc Dạ, dù sao bọn họ cũng đã từng thân mật ở Úc, vậy mà cứ như vậy dùng mấy chữ đều biết nhau để miêu tả mối quan hệ thôi sao!
Tuy nhiên, Bạc Dạ vẫn không biết xấu hổ tự mình kéo ghế ra - Hàn Thâm ngồi bên trái Đường Thi còn Bạc Dạ trực tiếp ngồi bên phải cô.
Cố ý... Hoàn toàn là cố ý... Giang Yết quay mặt sang một bên, chết tiệt, đây có phải là Bạc Dạ cao quý, hào hoa trước đây không. Anh ta mất trí nhớ xong ngay cả tính cách cũng trở nên vô pháp vô thiên nha. Cái gì mà chủ tịch bá đạo chứ, đây đích thực là vua ăn giấm châu Á!
Bạc Dạ nhìn bát đồ ăn của Đường Thi mà Hàn
Thâm đưa cho cô, nhíu mày, không hiểu vì sao trong đầu anh lại nảy ra một vài thứ quen thuộc. “Cô ấy không ăn rau mùi.”
Nghe được câu này, trái tim cô phút chốc như là có một dòng điện vọt qua vừa tê dại vừa đau đớn. Tay cầm đũa Đường Thi cứng đờ, suýt chút nữa làm rơi đũa một lần nữa.
Sau khi Bạc Dạ nói những lời này, anh cũng sững sờ, sao anh có thể nhớ rõ như vậy?