Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 530: Ác mộng vây hãm, vò đã mẻ thì để sứt luôn đi!




Diệp Kinh Đường cười đến tàn ác: "Khương Thích à, anh ta bị cái gì, thì đó chính là vì bị em liên lụy đấy, em đừng có nghĩ mình oan ức vô tội lắm!"

Sắc mặt Khương Thích trắng bệch: “Rốt cuộc anh muốn cái gì?"

Trước mặt đám đông đây, còn muốn quậy cho tan nát đến mức độ nào đây chứ?

Diệp Kinh Đường cười lạnh, mạnh mẽ kéo Khương thích về phía anh ta: “Chia tay thằng đàn ông bên cạnh em, đi theo anh!" "Không bao giờ!”

Giọng Khương Thích vang vọng mà nói: "Hàn Nhượng là người quan trọng nhất với tôi, tôi không chia tay anh ấy đâu! Diệp Kinh Đường, anh đừng mơ tưởng tôi giống như trước đây...” "Khương Thích, em cũng đừng quên, chuyện tình của chúng ta lúc trước, anh lưu lại toàn bộ trong máy ảnh cả rồi đấy.”

Trong nháy mắt, thân thể Khương Thích cứng đờ ra, cô máy móc ngẩng đầu lên, môi mấp máy, thân thể co rụt lại: "Anh nói cái gì?" "Còn nhớ lần ấy không?"

Diệp Kinh Đường cười như một tên ác quỷ, ghé bên tai Khương Thích chậm rãi hạ một lời nguyền rủa. Chuyện tình đau đớn ấy một lần nữa nổ tung trong óc cô ấy, từng mảnh vụn ẩn hiện máu me trông đến ghê người...

Lần đầu tiên của cô ấy, bị anh ta hãm hiếp, cùng với đám người bảo vệ mặt không chút thay đổi đứng xung quanh kia.

Bị xâm hại trước mặt mọi người, bị vũ nhục, bị nhìn chằm chằm, trên người loang lổ những vệt xanh tím. Khương Thích run rẩy, chỉ chút nữa thôi đã thét lên một tiếng chói tai tan vỡ.

Nước mắt cô ấy lăn dài xuống, cố gắng muốn quên hết cơn ác mộng này, lại bị từ ngữ vụn vặt của Diệp Kinh Đường, nhẹ nhàng moi ra hết tất cả!

Đêm đầu tiên của cô ấy bị anh ta dùng phương thức tàn bạo như vậy cướp đi, mà giờ, nó lại trở thành nhược điểm của cô ấy để mặc cho anh ta đùa bỡn. Bây giờ cô ấy đã có thể bắt đầu một cuộc sống mới, anh ta lại quay trở lại, bắt ép cô ấy nhớ lại những chuyện sống không bằng chết ấy, khiến cô lần thứ hai từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục! "Anh điện rồi à!"

Hàn Nhượng thật sự nhìn không nổi nữa, bước lên đẩy Diệp Kinh Đường một cái, nằm lấy cánh tay kia của Khương Thích: “Anh có còn là đàn ông không vậy, đàn ông mà đối xử với cô ấy như thế sao?!”

Những mối quan hệ trước đây của Khương Thích anh ấy đều biết cả. Anh ấy đau lòng, nhưng càng hận chính mình bất lực hơn cả. Không có mặt vào lúc cô ấy cần đến nhất đến nhất để bảo vệ cô ấy an toàn khỏi thằng đàn ông như ác quỷ bất bình thường này. Vậy mà anh ta còn có đây là niềm vui, mỗi một lần đều phải đến xé tan nát vết thương cũ trong lòng cô ấy!

Hàn Nhượng đau lòng đến độ tâm tư đều tập trung vào Khương Thích, trông thấy Khương Thích khóc không thành tiếng, hận không thể đánh cho Diệp Kinh Đường một trận. Nhưng đây là Hải Thành, là địa bàn của Diệp Kinh Đường. Hơn nữa giữa ban ngày ban mặt, ai ai cũng nhìn thấy cả, anh ấy không thể khiến sự việc càng thêm to, nếu không chỉ khiến Khương Thích càng thêm phiền toái.

Anh ấy luôn luôn vì Khương Thích mà âu lo. Vì vậy Hàn Nhượng kéo Khương Thích một chút: "Chúng mình đi thôi, đừng để ý đến anh ta nữa.”

Khương Thích muốn đi theo Hàn Nhượng, nhưng Diệp Kinh Đường lại nhanh chóng bắt lấy cánh tay cô ấy.

Lực tay lớn đến mức Khương Thích phải hô lên một tiếng đau. “Cô ấy nói mình đau, không nghe thấy à?"

Hàn Nhượng thật sự phát cáu lên rồi, chết tiệt, tại sao lại gặp Diệp Kinh Đường ở đây chứ, anh ta lại cố tình dây dưa không chịu buông! "Tôi khiến cô ta đau, đó là phước phận của cô ta, anh xem vào làm quái gì?"

Diệp Kinh Đường cũng hận Hàn Nhượng đến nghiến răng nghiến lợi. Khương Thích là người của anh ta, là món đồ chơi thuộc sở hữu của anh ta, anh ta muốn đối đãi ra sao là chuyện của anh ta. Từ khi nào thì có người được quyền khoa tay múa chân vậy?

Hàn Nhượng, anh muốn là anh hùng cứu mỹ nhân, cũng phải xem anh có tư cách ấy không đã!

Hàn Nhượng tức đến phát run, Khương Thích cũng cố gắng giãy tay ra khỏi tay Diệp Kinh Đường, nhưng từng đốt tay siết chặt lấy tay cô ấy, siết đến mức như gông xiềng vậy, khiến cô ấy vốn không thể giãy ra nổi. Khương Thích nóng nảy khóc hô: “Buông!

Giây phút này đây, trò khôi hài của ba người bắt đầu thu hút ánh nhìn của người đi đường chung quanh, trung tâm thương mại vốn kẻ đến người đi khá nhiều, lúc này đều trông ra phía cửa kính xem đang có chuyện gì xảy ra gần đấy.

Hàn Nhượng không muốn sự việc phát triển lớn hơn nữa, càng quậy lớn chuyện thì bọn họ chỉ càng đi đào bới quan hệ trước đây của Khương Thích. Vì đề bảo vệ Khương Thích, Hàn Nhượng đè nén tâm trạng kích động của mình lại, vẫn duy trì ký trí tỉnh táo nói với Diệp Kinh Đường: “Cậu ba Diệp, nếu anh vẫn không muốn buông Khương Thích ra, thì hãy dùng phương thức của một thằng đàn ông đường đường chính chính mà theo đuổi, chứ không phải giống như bây giờ mang bộ dạng của một thằng hèn hạ đốn mạt!"

Diệp Kinh Đường sống trong lụa là từ nhỏ, đây là lần đầu tiên bị người khác dạy bảo, cười thành tiếng: "Tôi cần làm cái gì, cần anh dạy à? Khương Thích vẫn còn chưa tính toán xong xuôi với tôi đâu, anh cũng xứng có chân ở đây xen vào việc người khác à?"

Hàn Nhượng bỏ lơ những lời trào phúng trong có ngoài có dày đặc của anh ta, mày cau chặt, thanh âm đè thấp: "Anh nhất định phải làm lớn chuyện ngay tại đây phải không?"

Diệp Kinh Đường nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Làm lớn chuyện? Thế phải hỏi rõ xem Khương Thích có chịu tính toán rõ ràng hay không đã."

Khương Thích ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt của Diệp Kinh Đường. Anh ta đang ép cô ấy, lấy những tấm ảnh chụp của chuyện đó ra ép cô ấy! Không đi cùng anh ta, anh ta sẽ làm lớn chuyện, đến lúc ấy kẻ bị thân bại danh liệt chính là mình!

Khương Thích bỗng nở nụ cười, trong nụ cười ấy, chỉ toàn thấy nỗi tuyệt vọng: "Diệp Kinh Đường, anh nhất định muốn phơi bày vết sẹo của tôi có phải không?”

Lúc giọng nói ấy hỏi một câu như vậy, Diệp Kinh

Đường vốn đang siết chặt cổ tay Khương Thích vậy mà lại run lên.

Anh ta có muốn thương tổn cô ấy như vậy không?

Không... Không hề. Anh ta chỉ muốn cô ấy đừng đi theo một tên đàn ông xa lạ nào đó thôi, còn chuyện dùng cách thức nào để ép buộc cô ấy quay trở về, cũng chỉ là một cách thức mà thôi. Anh ta chỉ nhìn đến kết quả, đem chuyện trước kia ra uy hiếp cô ấy thì có làm sao? Đó cũng là cô ấy đáng bị anh ta nắm lấy nhược điểm!

Diệp Kinh Đường suy nghĩ một hồi, mở miệng: "Khương Thích, nghiệp của mình tạo thì tự mình phải gánh đi."

Nghiệt mình tạo.

Khương Thích cười, nước mắt lại mãnh liệt tuôn trào. "Được, được lắm."

Cô ấy hận đến mức đôi mắt đỏ bừng: “Hóa ra việc tôi bị ngài đây cưỡng hiếp là do chính tôi làm bậy, hóa ra tôi bị hại là do tôi xứng đáng. Hóa ra tôi bị bắt chụp đống ảnh ấy cũng là do tôi tự tìm, ngài nói đúng lắm, tôi đều phải chịu trách nhiệm, vậy ngài công khai hết đi. Không sao cả đâu, bình đã vỡ rồi cho nó nát luôn đi."

Diệp Kinh Đường ngơ ngác, không hề nghĩ đến Khương Thích lại lựa chọn như vậy. "Cùng lắm thì tất cả đều khỏi làm người nữa!" Khương Thích dùng hết sức mình hung hăng giật tay khỏi Diệp Kinh Đường, sức lực vô cùng lớn, lớn đến mức khiến bàn tay Diệp Kinh Đường cũng thấy đau đớn. "Tôi mặc kệ anh lên mạng tung hê rằng tôi thế thảm thế nào đấy, tôi nói tôi mặc xác anh, anh nghe rõ chưa hả Diệp Kinh Đường?! Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện dùng thứ đó đi hăm dọa tôi thêm bất cứ lần nào nữa! Anh yêu tôi gì gì đấy, tôi và anh hoàn toàn không có những thứ như vậy đâu!"

Dứt lời, Khương Thích ngay dưới ánh mắt khiếp sợ của Diệp Kinh Đường nằm lấy tay Hàn Nhượng, trước mặt anh ta quay ngoắt rời đi, trước khi đi còn mạnh tay lau đi hàng nước mắt.

Khương Thích là một người con gái khéo đưa đẩy, tâm tư cũng hoạt bát, có thể khiến cô ấy khóc đến như vậy, nhất định là nỗi đau hằn sâu trong lòng.

Cô ấy nói: “Hàn Nhượng, dẫn em đi."

Hàn Nhượng đáp lời: “Được."

Sau đấy Diệp Kinh Đường chỉ biết trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, thân thể như bị sét đánh trúng đứng đờ tại chỗ, thế mà lại không làm ra động tác ngăn cản nào khác.

Xung quanh vang lên những tiếng thở dài thổn thức. Có vẻ là nhìn một trò hề không đầu không cuối có một kết cục như vậy, khiến ai ai cũng cảm thấy có đôi phần tiếc nuối.