Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 354




Tối hôm đó Hàn Nhượng trở về, lúc nhìn thấy Đường Thi cũng ở trong nhà, người đàn ông kinh hãi.

“Cô về nước rồi sao?” Hàn Nhượng cười: “Thật sự là ngoài ý muốn, tôi chỉ là quay về thu dọn một chút, không nghĩ tới có người dọn dẹp sạch rồi.”

“Làm phiền anh rồi. Lần nào cũng nhớ tới nơi này.”

Đường Thi cảm thấy tình cảm của Hàn Nhượng đối với Khương Thích thật sự rất đáng quý, cho dù hiện tại Khương Thích vẫn không có cách nào lấy lại tự do, Hàn Nhượng vẫn như cũ nhớ tới căn nhà này, thỉnh thoảng đến đây dọn dẹp một chút, đôi khi đi rồi vẫn để lại một lá thư, thập phần quan tâm.

“Tôi một chút nữa sẽ đi thôi, các cô về rồi thật tốt, sáng sớm ngày mai tôi phải ra nước ngoài.”

Hàn Nhượng đi vào xem qua, sau đó đi ra” Trong nhà có người từng tới sao?”

“Hả?” Đường Thi cũng không che giấu: “Hôm qua Lam Minh đưa tôi trở về, đã quá muộn nên tôi để anh ta ở lại ngủ một đêm.”

“Ồ, Lam Minh đó à.” Hàn Nhượng híp mắt cười: “Cậu chủ nhà họ Lam.”

Đường Thi gật gật đầu: “Anh quen anh ta sao?”

“Quen biết.” Hàn Nhượng lẩm bẩm: “Lam Minh sao lại tới Bạch Thành vậy?”

Đường Thi sửng sốt.

“Lam Minh đã bị Bạch Thành cho vào danh sách đen”

Hàn Nhượng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Đường Thi: “Không đúng, phải nói toàn bộ đội Phong Thần đều bị Bạch Thành cho vào danh sách đen rồi. Đối với người dân thành phố Hải Thành, đội Phong Thần giống như thần thủ hộ của thành phố, nhưng người của Bạch Thành chẳng hề thích bọn Lam Minh.”

Nói xong, Hàn Nhượng mỉm cười: “Cho nên có chút nghi hoặc, nhưng mà anh ta không có chuyện gì thì tốt rồi, đợi một chút chúng ta cùng nhau ăn tối đi, ăn xong tôi cũng đi luôn, Đường Duy có ở đây không?”

“Có ở đây.”

Đường Duy vốn dĩ đang lén nghe trộm bọn họ nói chuyện từ trong phòng đi ra: “Thật nhớ tài nấu ăn của anh Hàn Nhượng!”

“Được, muốn ăn cái gì, chút nữa anh làm cho em.”

Hàn Nhượng cần mẫn bắt đầu dọn dẹp trong nhà, Đường Thi ở một bên lướt mạng, Đường Duy lén lút chạy qua: “Mẹ, cho con mượn máy tính được không?”

Đường Thi véo mũi của cậu: “Muốn làm gì? Lại muốn lén lút chơi game sao?” Mỗi lần Đường Duy sử dụng máy tính lâu bị Đường Thi phát hiện, toàn dùng cái cớ muốn chơi game, suy cho cùng thế này tương đối phù hợp với tính tình của trẻ con.

Đường Duy lè lè lưỡi: “Vâng ạ.”

“Không thể chơi quá lâu.” Đường Thi khép lại máy tính bảng đưa cho Đường Duy: “Đi đi, lúc ăn cơm nhớ ra ngoài.”

Đường Duy đáp một tiếng, liền đi vào trong phòng, trong chốc lát liền từ xa liên lạc với thầy của mình, R7CKY mấy ngày nay vẫn ở trong nước, nghe thấy thanh âm của Đường Duy rất vui vẻ: “Học trò nhỏ luôn nhớ tới thầy sao?”

“Em có chút chuyện muốn nhờ thầy giúp.” Lông mày Đường Duy nhíu chặt: “Em muốn điều tra đội Phong Thần đã ở Bạch Thành làm chuyện gì.”

R7CKY bị giọng điệu đột ngột nghiêm túc của Đường Duy dọa cho sợ: “Em muốn làm cái gì? Lại muốn làm chuyện xấu sao?”

“Chỉ là muốn hiểu rõ một chút.” Đường Duy nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trong màn hình: “Có lẽ có chút chuyện… Cuối cùng tìm thấy manh mối có thể kết nối với nhau.”

Bên kia, trong bệnh viện cao cấp, Diệp Thiên đang cầm một đơn báo cáo đi qua đi lại ở hành lang, cuối cùng đi đến trong phòng làm việc của mình, cẩn thận khóa cửa lại, sau đó cầm đơn đưa cho người đàn ông đứng ở bên trong.

Lông mày của Bạc Dạ nhíu chặt: “Nói như thế

nào?” “Không phải là ba con ruột.” Bạc Dạ thở phào nhẹ nhõm.

Trước đó anh đã đưa An Mật và Bạc Nhan đi giám định quan hệ ba con một chuyến, kết quả giám định ra Bạc Nhan đúng thật là con gái của Bạc Dạ, tuy nhiên Bạc Dạ đã nổi lên lòng nghi ngờ với An Mật, cảm thấy việc mua chuộc người trong bệnh viện làm giả là có thể xảy ra, vì thế lại âm thầm tìm người mình tin làm lại một lần nữa.

Quả nhiên, kết quả hoàn toàn không giống với lúc An Mật có mặt.

Bạc Nhan không phải là con gái của anh.

Thật ra Bạc Dạ đối với khái niệm mang thai khi xưa của An Mật cũng rất mơ hồ, cũng chỉ nhớ bản thân bị say khướt, ngủ một giấc tỉnh dậy cùng An Mật nằm chung trên một chiếc giường, thật ra là không sao cả, lúc đó anh và An Mật bên nhau cũng lâu rồi, vẫn luôn không đụng chạm, cho dù là đụng cũng không sao, kết quả một tháng sau An Mật liền mang thai.

Anh lúc này trực tiếp nhận đây là con của mình, hơn nữa lúc trước cùng An Mật tỉnh lại trên cùng một chiếc giường, tất cả suy nghĩ đều ám chỉ rằng anh đã tiếp nhận mối quan hệ này, lúc đó anh và An Mật yêu nhau, không có hoài nghi nhiều. Lại sau đó. An Mật xảy ra chuyện.

Một xác hai mạng.

Pháp y nói như vậy, chân tướng cụ thể như thế nào, lúc đến tay anh, thật thật giả giả, chỉ còn thừa lại một đống tro tàn.

Nhưng hiện tại An Mật lại một lần nữa trở về, khiến anh đối với tất cả chuyện lúc đó một lần nữa sinh nghi hoặc, cho đến bây giờ khi Diệp Thiên cầm giám định quan hệ ba con thật sự để ở trước mặt anh, Bạc Dạ cuối cùng đã kết luận.

An Mật giấu mình rất nhiều chuyện…

Bạc Dạ nhìn bản báo cáo đó: “Cái được làm trước đây là giả sao?”

“Rõ ràng là như vậy.” Diệp Thiên hai tay khoanh trước ngực: “Phỏng chừng là có người mua chuộc người trong bệnh viện, sau đó cố ý làm một bản giám định thân tử giả, mục đích là gì, anh đã nghĩ tới chưa?”

Mục đích?

An Mật muốn tái hôn vào nhà họ Bạc?

Nhưng mà năm đó cô ấy có thể làm như vậy, tại sao sau đó lại muốn đưa Đường Thi ra, để anh cưới Đường Thi?

Bạc Dạ không nói gì, Diệp Thiên nhìn bộ dạng này của anh, chỉ có thể thở dài: “Tôi không phải đương sự, cho nên cũng không rõ tình huống cụ thể. Tóm lại, giám định quan hệ ba con khẳng định là có người làm giả, ở chỗ tôi là thật, anh giữ nó cẩn thận, tôi cũng không rêu rao, chuẩn bị những lúc cần dùng đến.”

“Cảm ơn.” Bạc Dạ giọng khàn khàn, anh đứng dậy, giữa lông mày có một lớp sương mù dày đặc. Sau đó, Lâm Từ gọi cho Bạc Dạ, nhưng báo cáo lại… có một người đàn ông qua đêm ở nhà cô Đường.

Bạc Dạ nghe thấy tin tức này, vô thức siết chặt ngón tay vào điện thoại, sau đó anh bước nhanh về phía trước, nói với Diệp Thiên: “Đi trước một bước.”

“Được.” Diệp Thiên dặn dò anh: “Có chuyện gì nhớ tìm tôi thương lượng, đừng tự ý hành động, hiện tại nhân vật xuất hiện quá nhiều, là địch hay là bạn khó phân biệt.”

“Cảm ơn.”

Bạc Dạ thấp giọng đáp, sau đó đi ra ngoài, vừa đi vừa tiếp tục hỏi Lâm Từ: “Là ai qua đêm ở bên nhà Đường Thi?: “

“Lam Minh.”

Lâm Từ nói ra một cái tên.

Lam Minh, cậu chủ nhà họ Lam, đội trưởng của đội Phong Thần.

Bạc Dạ không nói gì, trầm mặc rất lâu, mới nói: “Tôi cần đi một chuyến đến Bạch Thành.” Anh…sắp không tiếp tục chịu đựng được nữa rồi.

Tất cả ưu tư đều cần gấp một lối ra.

Ba tiếng sau, Bạc Dạ đã đến Bạch Thành, sau đó Lâm Từ lái xe thắng xuống dưới lầu đến căn hộ mà Hàn Nhượng tặng cho Khương Thích và Đường Thi, nhưng vừa đến lầu dưới, Bạc Dạ dừng lại.

Lâm Từ nghi hoặc liếc nhìn anh: “Cậu chủ Bạc Dạ…cậu không đi lên sao?”

Bạc Dạ trầm mặc không nói.

Anh không nói gì, Lâm Từ cũng không nói, chờ đợi mệnh lệnh của anh. Nhưng mà Bạc Dạ giống như mất đi khả năng nói chuyện, cứ như vậy im lặng, đến khi Lâm Từ không chịu được: “Cậu chủ Bạc Dạ… cậu đã tới đây nửa tiếng rồi.”

Bạc Dạ tự mình hút một điếu thuốc, nhìn hoàng hôn trên bầu trời đang dần lặn xuống, màn đêm sắp bắt đầu.

“Anh ngồi tàu cao tốc trở về đi.” Bạc Dạ cuối cùng cũng nói: “Để tôi tự mình lái xe, tôi muốn một mình ở lại một chút.”