Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 353




Người phụ nữ nghẹn ngào trước ngôi mộ lạnh lẽo, giống như con chim bị gãy cánh.

Cô cũng có anh trai, cô cũng từng được nuông chiều hết mực, khi cô trong tù, anh trai cô đã không để ý tới sự phản đối của mọi người tìm tất cả mọi cách bảo vệ cô, thậm chí vì để cô an toàn sinh con mà ra chợ đen bán thận!

Cô đã từng có một anh trai yêu thương cô như thế! Cô đáng ra không cần phải ngưỡng mộ bất kì ai!

Lam Minh sững sờ đứng ở nơi đó, sau đó đi tới bên người Đường Thi, nhưng không biết phải làm sao để an ủi Đường Thi, có lẽ Đường Thi thấy Tiểu Nguyệt Lượng có quan hệ tốt với mình như thế, cho nên mới cảm thấy thương cảm, nửa đêm muốn tìm tới người anh trai đã qua đời của mình để nói chuyện: “Nén bì thương”

Lam Minh vẫn chỉ nói ra ba chữ này, sau đó nhìn liếc qua bia mộ: “Em nhất định thường xuyên đen thăm anh trai em phải không?”

Đường Thi dừng lại, nói thật cô không thường xuyên đến, bởi vì cô sợ bản thân sẽ lại suy sụp, cho nên cô cố gắng kìm nén vô số tưởng niệm đều không dám đến đây.

Một khi đến đây, những suy nghĩ không thể đặt xuống sẽ nuốt chửng cô.

Đường Thi lắc đầu,: “Không có, em cũng đã rất lâu không đến đây.”

Lần này lại đến lượt Lam Minh sửng sốt: “Nhưng mà… tấm bia mộ này, rõ ràng là vừa nãy có người đến chăm sóc”

Vài con số, Đường Thi mạnh mẽ đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, đồng tử co rút kịch liệt!

Bia mộ của anh trai cô Đường Dịch… Có người, có người đến chăm sóc?

Đường Thi dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn tro nến mới phía trên, cả người cảm thấy lạnh lẽo vô cớ.

Ai đó, giấu diếm cô, đến cúng tế anh trai cô.

Là ai, tính toán mọi cách làm chuyện này sau lưng cô?

Đường Thi đứng lên, nhanh chóng chỉnh đốn tâm tình, đem tất cả hoài nghi lo lắng đè sâu xuống, quay người lại nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Lam Minh phía sau, cô khẽ cau mày: “Lam thiếu, em khẩn cầu anh, chuyện hôm nay em đến đây, đừng nói cho bất kì ai…”

“Được.” Lam Minh nhận được ám thị, trực tiếp hiểu ý của Đường Thi, sau đó nói: “Trở về đi, hiện tại tâm trạng thế nào rồi?” “Không sao.” Đường Thi đi về phía trước, gói lạnh thối qua, cô mới tỉnh táo lại một chút, người phu nữ thấp giọng nói thầm: “Vẫn cảm thấy còn sống” Con sống?

Lam Mình nhìn bóng lưng gầy yếu của Đường Thi, nói ra một câu không biết đã thấy được ở đâu.

“Đôi khi, một số người, chỉ cần họ còn sống, cứu

giúp một người khác là đủ.” Đường Thì bộ dáng chấn động, sau đó quay đầu lại cười với Lam Minh: “Cảm ơn sự khuyến khích của anh hùng quốc dân.”

Cô phải sống, cho dù khó khăn đến đâu đều phải tiếp tục sống, cố gắng hết sức, cắn răng, trước khi chết cũng phải đưa Đường Duy thoát khỏi vực sâu.

Khi Lam Minh và Đường Thi trở về, đàn em đang ngồi trên ghế lái run rẩy: “Đội trưởng Lam Minh, anh cuối cùng cũng về rồi…”

“Bị dọa thành bộ dạng nào vậy.” Lam Minh vui vẻ, mở cửa xe: “Đi thôi, nhà em ở đâu?”

Đường Thi báo địa chỉ bên cạnh Bạch Thành, Lam Minh sửng sốt: “Em lại… sống ở thật xa.”

Đàn em của Lam Minh đưa Đường Thi trở về Bạch Thành cả đêm, khi đến nhà, cậu trai buồn ngủ đến mức ngáp một cái, Đường Thi quay đầu lại cười: “Hay là tối nay hai người ngủ ở đây đi?”

Đàn em vừa nghe, rất thành thật nói: “Chị gái, nếu chị không chế chúng tôi…”

Lam Minh cứng rấn nhéo cổ anh ta, kéo anh ta ra phía sau: “Không đâu, buổi tối không tốt.” Đường Thi phất tay: “Vậy tạm biệt nhé, em không cho mọi người ngả ra đất nghỉ đâu.”

Lam Minh nhìn Đường Thi đóng cửa, giơ chân ngăn cản: “Em cho rằng chúng tôi là người khách khí như vậy sao? Em gái, ngủ ở đất đi, làm phiền đem ra hai bộ chăn.”

“…” Kiêu binh, quả nhiên là nói không sai!

Nhưng mà bọn họ nửa đêm đưa cô trở về xác định là mệt rồi, Đường Thi cũng không phải là người đạo đức giả, hơn nữa giữa bọn họ cũng không có gì mập mờ cả, liền trực tiếp đưa bọn họ đến phòng của Hàn Nhượng, tầng này nhiều nhất chính là phòng: “Các anh ngủ đi.”

Lam Minh quan sát căn hộ một vòng: “Căn nhà này không rẻ đúng không?”

Đường Thi nói: “Đúng.”

Lam Minh nhìn cô: “Là của em sao?”

Đường Thi rất thành thật: “Không, của chị em em và người tình của chị em em.”

“.” Mối quan hệ này thật phức tạp.

“Vậy chị em của em và tình nhân nhỏ của cô ấy đâu?”

“Chị ấy… xảy ra chút chuyện.” Chủ đề bỗng nhiên nói đến Khương Thích, nụ cười của Đường Thi cứng đờ, sau đó nhỏ tiếng nói: “Sẽ trở về thôi.”

Nhìn biểu tình của cô Lam Minh cũng không hỏi nhiều, lôi kéo đàn em của mình ngủ trong phòng dành cho khách, đàn em và Lam Minh tiến vào vẫn còn đặc biệt hưng phấn. “Khỉ gió, anh Lam, tôi lần đầu tiên ngủ cùng anh, tôi rất kích động đó!”

Lam Minh tóc đều sắp nổ tung: “Mẹ kiếp! Cậu kích động cái gì chứ! Ông đây không phải gay!”

“Đội trưởng Lam, em là đơn thuần ngưỡng mộ anh, anh là trụ cột tinh thần của tổ Phong Thần, tình yêu của bọn em đối với anh giống như nước sông chảy cuồn cuộn…”

“Lý Cẩu Đản tôi cảnh cáo cáo cậu, nhanh ngậm cái miệng lại đi, không thì ông đây bắn chết cậu!” “Có thể ăn đạn của đội trưởng Lam, vậy cũng là may mắn của tôi!”

Khi Đường Thi nửa đêm ngủ cảm thấy bên tai mình dường như luôn luôn nghe thấy tiếng rống không chịu nổi của của Lam Minh, ngủ tới trưa ngày hôm sau quả nhiên một cánh cửa đối diện bị người ta đá ra từ bên trong, Đường Thi ngồi dậy, mặc áo ngủ đi ra mở cửa, nhìn thấy Lam Minh đang nhấc đàn em của mình, đàn em ôm đầu, ủy khuất hô lớn: “Đội trưởng Lam…”

Lam Minh tức giận: “Cậu làm cái gì vậy?”

“Tôi chỉ là vì lần đầu tiên ngủ qua đêm cùng anh cảm thấy quá kích động…”

“Mẹ nó, cậu là con gái sao, kích động thành như vậy, nửa đêm ngủ ôm ông đây chặt như vậy!” Lam Minh nhấc đàn em giống như nhấc con gà con, Đường Thi nhìn cũng muốn cười: “Các anh tỉnh rồi sao?” Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn cô, Đường Thi nói: “Tỉnh rồi thì trở về đi, đêm hôm qua Tiểu Nguyệt Lượng lo lắng gọi điện cho em.” “Cô ấy lo lắng cái gì?” Lam Minh đi vào nhà vệ

sinh rửa mặt, đàn em đi theo phía sau, định đi vào, bị ánh mắt sát khí đằng đằng của Lam Minh ngăn cấm:

“Cậu đứng ở bên ngoài, không được di chuyển!”

“Nhận lệnh!” Đàn em lập tức giơ tay lên làm động tác tiêu chuẩn, ngăn nắp chỉnh tề đứng bên ngoài nhà vệ sinh, giống như đang canh gác, Đường Thi đứng ở nơi đó, cảm thấy một đôi quân nhân này đặc biệt buồn cười, thấy Lam Minh rửa mặt xong, nói với anh ta: “Đi đường cẩn thận, em không tiếp tục tiễn các anh nữa.”

Lam Minh ậm ừ một tiếng, sau đó cùng với đàn em rời đi, trước khi rời đi đàn em vẫn cúi mình làm lễ khá nghiêm trang: “Cảm ơn đã thu nhận!”

“Không có gì không có gì.” Đường Thi cảm thấy tên lính này vừa nhiệt tình lại thành thật, đứng cùng Lam Minh lộ ra vừa thắng thắn lại vừa vui vẻ.

Sau khi hai người đàn ông rời đi Đường Thi thở dài, trở về trong phòng của Đường Duy, cậu bé dường như còn đang ngủ, động tĩnh của bọn Lam Minh lớn như thế cũng không đánh thức cậu, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó đóng cửa lại.

Sau khi đóng cửa, Đường Duy vốn dĩ đang ngủ say lại cử động, sau đó cậu bé mở mắt ra, không mang một chút dấu vết buồn ngủ, sâu sa lại lạnh lùng.