Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 225




Đường Thi không quan tâm Tô Kỳ bị nhốt ở ngoài ban công, đợi đến giờ đi làm thì bước ra ngoài, trông khá nhàn nhã.

Khi đến phòng làm việc, ông Vương vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm mọi người, nhìn thoáng qua liền phát hiện Tùng Sam chưa tới.

Một tiếng sau, Tùng Sam đến muộn, vừa về đến chỗ định gục xuống, ông Vương đã véo vào vai anh, kéo anh ta đứng dậy.

“Tôi có chuyện muốn nói với mọi người.”

Ông Vương nuốt nước bọt: “Theo nguồn tin đáng tin cậy… Tổng giám đốc Diệp đã rút vốn rồi.”

Đường Thi sững sờ, thật lâu mới phản ứng được: “Cái gì?”

Những người còn lại trong phòng làm việc đều sửng sốt, Tiểu Nguyệt Lượng ngừng đánh máy, quay đầu nhìn ông Vương: “Ông nói nghiêm túc đấy chứ?”

“Tôi nói nghiêm túc đấy.” Ông Vương vỗ bàn: “Diệp Kinh Đường rút vốn là nghiêm túc đấy!

Mọi người nín thở, nhất thời không ai dám lên tiếng.

“Số tiền mà nhà họ Tô đưa từ lâu đã được dùng vào vận hành và quảng bá. Lúc này mất đi một nhà đầu tư lớn, phòng làm việc của bọn họ phải gấp rút cần một con đường đi khác… ”

Ông Vương nghiêm mặt: “Tôi hy vọng mọi người đã sẵn sàng. Những ngày tiếp theo có thể không còn suôn sẻ như vậy. Chúng ta vừa mới phát triển, sẽ mất một thời gian để lấy lại vốn và có lợi nhuận… ” Đường Thi đột nhiên đứng lên.

“Nữ thần…” Lục Khủng Long mở miệng, có chút lắp bắp nói: “Cô muốn làm gì?”

Đường Thi vốn định hết tháng này từ chức, nhưng bây giờ phòng làm việc xảy ra vấn đề lớn như vậy, cô không thể bỏ mặc bạn bè không quan tâm được!

Đường Thi nằm chặt tay: “Giao cho tôi.”

“Cô có cách sao?”

Phương Phương nghi ngờ nhìn cô: “Cô đến… Diệp Kinh Đường còn không quen biết mà!”.

Đường Thì trực tiếp bước ra khỏi văn phòng: “Tôi xin nghỉ phép, đi gặp Diệp Thị một chút!”

“Trời đất! Nữ thần! Cô từ từ đã… Đừng kích động!”

Lục Khủng Long mặc bộ đồ ngủ liền thân đuổi theo, nhưng không đuổi kịp, vội quay lại: “Chúng ta hay là… cũng đi cùng với Đường Thi đi? Làm sao có thể để cô ấy một mình đối diện với Diệp Kinh Đường được! Chúng ta cùng nhau đi giành lại cơ hội đi! ”

“Đi đi đi!”

Khi nghe câu nói này của Lục Khủng Long, mọi người đều đứng dậy khỏi ghế, chỉ có Tùng Sam tiếp tục nằm đó.

Ông Vương kéo anh ta, nhưng không nhúc nhích.

Tùng Sam nói: “Mọi người đi, tôi không đi.”

“Kệ.” Phương Phương trợn mắt nhìn Tùng Sam: “Anh tiếp tục ngủ đi, trong giấc mơ có nữ thần.” Tùng Sam bị câu nói này của cô ấy ánh mắt trực tiếp trở nên lạnh lùng, hai người đang định cãi nhau thì thấy Tiểu Nguyệt Lượng nắm lấy tay Phương Phương rồi bước ra ngoài: “Đến lúc nào rồi mà còn ở đó đấu tranh nội bộ! Đi, cùng Đường Thì tới Diệp Thị! Tôi cũng muốn hỏi xem Diệp Kinh Đường tại sao lại tự động rút vốn! ” %3D Nhưng khi Đường Thi đến chỗ Diệp Thị, không ngờ cô vừa đẩy cửa bước vào, người đầu tiên cô nhìn thấy là Bạc Dạ.

Mọi cảm xúc dâng trào, cô lùi lại hai bước, ngay lúc đó cô còn nghi ngờ mình đi nhầm cửa.

Đây… rõ ràng là công ty của Diệp Kinh Đường.

Bạc Dạ không ngờ Đường Thi đã đuổi tới cửa, Diệp Kinh Đường còn đang họp, anh cũng chỉ đang nhàn rỗi chán nản chờ trong phòng làm việc, nhìn thấy Đường Thi, người đàn ông cong môi: “Có chuyện gì?”

“Không tìm anh.” Đường Thi trả lời một cách thẳng thừng, gọn gàng:

“Tìm Diệp Kinh Đường.”

“Anh ấy đang họp.”

Bạc Dạ nhìn bóng dáng Đường Thi như đang muốn chạy trốn, ánh mắt tối sầm lại: “Cô tìm anh ta có chuyện gì?”

“Không liên quan tới anh.”

Đường Thi nói chuyện với Bạc Dạ đã hình thành một loại bản năng phòng ngự, thờ ơ, cô không muốn nhìn thấy anh, dù chỉ một chút.

Nhưng Bạc Dạ đã nhìn thấu suy nghĩ của Tang Shi, chỉ cần nhấn nút trên bàn của Diệp Kinh Đường. Cánh cửa phía sau Đường Thi đã tự động di chuyển ‘tinh’ một tiếng rồi đóng lại.

Một cơn ớn lạnh từ từ lan ra lên cơ thể dọc theo lưng cô.

“Anh muốn làm gì?” Đường Thi đưa tay đẩy cửa, phát hiện không có tác dụng, không nhúc nhích được chút nào. “Tôi không có gì để nói với anh.”

“Không có gì để nói.”

Người đàn ông bước từng bước lại gần, cho đến khi cảm nhận được hơi thở của cô.

Hơi thở lộn xộn của cô khiến anh cười sảng khoái.

Đường Thi vẫn là Đường Thi thuở ban đầu, gặp anh, nội tâm bên trong vẫn sẽ sợ hãi.

Sợ hãi, vẫn luôn tốt hơn là ghét bỏ.

Bạc Dạ nói: “Tại sao cô lại muốn bỏ chạy khi nhìn thấy tôi?”

Đường Thi không nói chuyện, thân thể khẽ run lên: “Bởi vì tôi không thể giả bộ cùng anh hoà bình đứng chung với nhau!”

Bạc Dạ chịu đựng nỗi đau trong lòng, mỉm cười không chút sợ hãi, nắm lấy cằm Đường Thi. Sự giãy giụa của người phụ nữ có thể nói là mãnh liệt hơn trước đây rất nhiều, gần như anh còn động tay thêm một chút, sẽ trực tiếp nhận được một cái bạt tai.

“Đừng chạm vào tôi!” Cô gầm gừ: “Tôi không muốn tìm anh, tôi tìm Diệp Kinh Đường!”

“Cô cầu xin anh ta, không bằng cầu xin tôi đi.”

Bạc Dạ liếc mắt, cười khổ nói: “Tôi biết cô đến đây là vì Diệp Kinh Đường thoái vốn, vừa hay tôi cũng tìm anh ta có chuyện, hay là cô cầu xin tôi đầu tư cho các người, như vậy so với cầu xin Diệp Kinh Đường có hiệu quả hơn nhiều…”

Đường Thi không nói gì, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng.

“Tôi cầu xin anh? Tôi thà chết còn hơn!”

Đường Thi lên tiếng, nhưng phòng làm việc này cách âm, hoàn toàn không có một chút âm thanh nào truyền được ra bên ngoài.

Trái tim của Bạc Dạ vô cùng đau đớn, Đường Thi, em sợ tôi đến như vậy sao? Thậm chí còn vượt qua cả cái chết sao?

Em có cảm thấy mỗi khi dùng ngôn từ công kích tôi, trái tim tôi đều vô cùng đau đớn không? Bạc Dạ gắt gao níu lấy Đường Thi: “Diệp Kinh Đường không thể nào đồng ý, anh ta rút vốn, chính là vì ép cô, ép cô cầu xin tôi, ngoài tôi ra, không có ai có thể giúp các người.”

Diệp Kinh Đường sớm đã ra mệnh lệnh rồi, muốn phòng làm việc của bọn họ phải chết!

Đường Thi run lên: “Các người cho rằng có tiền có thể coi trời bằng vung sao?”

“Thật ngại quá.”Bạc Dạ cười đến tàn nhẫn: “Thế giới này chính là tàn nhẫn như vậy.”

“Khi cô còn là cô chủ của nhà họ Đường, nên lĩnh hội sâu sắc được lợi ích mà quyền lợi và tiền bạc đem đến cho cô như thế nào rồi chứ?” Bạc Dạ ghé sát vào cô, bên tai cô thấp giọng. “Tôi cảm thấy gần đây tôi nhất định là đối xử với cô quá nhân từ rồi, làm cho cô có ảo giác tôi là người dễ nói chuyện. Đường Thi, tôi chính là không nên mềm lòng với cô, nếu như cô có thể bỏ xuống lòng tôn nghiêm của mình đến cầu xin Diệp Kinh Đường, vậy thì tôi cũng chả việc gì phải để lại mặt mũi gì cho cô nữa!”

Sắc mặt Đường Thi tái nhợt, cô lùi lại đặt lưng vào cửa, nhìn màn đêm mỏng manh trong con mắt trước mặt, chỉ cảm thấy quan hệ giữa bọn họ, đã càng ngày càng cứng ngắc, thậm chí đến một bước đường mà không còn cách nào quay lại nữa rồi.

Bạc Dạ những ngày qua vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc là sai ở đâu. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà khi một mình anh vì cô mà đau khổ, cô lại đang vui vẻ ở bên cạnh người đàn ông khác?

Anh nghĩ thông suốt rồi, hoá ra là do bản thân anh mềm lòng.

Nhưng Đường Thi, không xứng với sự mềm lòng của anh!

Đường Thi muốn chạy trốn, cô cảm thấy thật có lỗi nên đến tìm Diệp Kinh Đường, vốn dĩ tưởng rằng đây là trò chơi mà Khương Thích yêu thích, Diệp Kinh Đường sẽ không ra tay, không ngờ rằng, Diệp Kinh Đường lại muốn huỷ hoại từng thứ từng thứ mà Khương Thích yêu quý.

Anh ta đây là đang dùng một cách khác để ép Khương Thích! Ép cô, nói cho cô, nếu không muốn nhìn thấy những thứ em yêu quý bị phá huỷ, dù có chết rồi, cũng từ trong mộ bò lên đây cho anh ta!

Vậy thì Bạc Dạ, lại ở trong đó đảm đương vai trò gì đây? Anh và Diệp Kinh Đường làm giao dịch, Diệp Kinh Đường ép Khương Thích, vừa hay ép Đường Thi đến cửa, lúc này Bạc Dạ hiện thân, gây khó dễ uy hiếp Đường Thi. Cầu xin không được Diệp Kinh Đường, chỉ có thể cầu xin Bạc Dạ, ngoài

Bạc Dạ ra, không có người nào dám tiếp nhận đồ từ tay Diệp Kinh Đường!

Hai người bọn họ đây là quyết định xong hết rồi, muốn ép cô và Khương Thích.

Đường Thi nhìn chằm chằm Bạc Dạ, lầm bẩm nói: “Bạc Dạ, anh thật độc ác.”

Bạc Dạ nhớ lại, lúc đầu Đường Thi đã vì con trai mà tìm tới cửa, khi Bạc Dạ mở lời dùng 500 vạn để giao dịch, khi vừa bắt đầu, cô cũng đã từng dùng ảnh mắt không chút ánh sáng, nhẹ giọng nói một câu: “Anh thật sự rất độc ác… Bạc Dạ.”