Sakahara Kurosawa bị lời này làm cho chấn động mạnh, sau đó Lạc Du Du.
lại chỉ vào anh ta, “Mà anh chính là người nghĩ cách được lợi này, sau đó chỉ cần ăn năn, khóc lóc đủ chân thành, lập tức liền sẽ có người đau lòng, còn nói không người tha thứ cho anh chính là không biết tốt xấu! Sakahara Kurosawa, anh quay đầu lại tìm em, em lại chẳng có một chút an ủi nào cả, em chỉ biết là bản thân tôi đủ tốt, mới có thế gặp được người ưu tú hơn… Em sẽ không hạ thấp mình vì anh nữa đâu”
Cô ta đẩy Sakahara Kurosawa một cái, “Em gọi anh ra chính là muốn nói rõ.
ràng chuyện này với anh, nếu không chắc chắn sẽ có người cảm thấy, bây giờ anh theo đuổi em như thế, em không đáp lại, giống như là em đang trêu đùa anh vậy.
Đáng tiếc trong chuyên này mà chỉ cần thay đổi giới tính một chút thôi, căn bản sẽ không có ai đau lòng thay cô gái cả.
Anh xem Nhan Nhan đối xử với Đường Duy tốt như vậy, bây giờ lại không chiếm được cái gì..”
“Anh không hề” Sakahara Kurosawa lập tức lắc đầu, thấy động tác Lạc Du Du đấy mình, anh ta luống cuống, giống như nếu lần này mà buông ra, lần sau sẽ không có cơ hội ôm chặt nữa, “Anh thừa nhận bây giờ lợi ích giới tính luôn khiến đàn ông bọn anh sống một cuộc sống được ưu ái, nhưng mà Lạc Du Du…
con người đều sẽ thay đối”
Con người đều là sẽ thay đối Lạc Du Du run lên, ngẩng đầu nhìn về phía Sakahara Kurosawa, nghe thấy anh ta tiếp tục nói, “Anh biết anh ích kỉ, anh biết trước kia anh quá đáng thế nào, anh thật sự rấy hối hận, anh thật sự không muốn nhìn thấy em và Cố Mang chút nào… lòng chiếm hữu của anh đối với em quá mạnh, trước kia anh không bởi vì anh ỷ vào việc em không thể rời khỏi anh, nhưng bây giờ anh đã biết… Là anh, không thể rời khỏi em”
Cái gì mà giới tính với không giới tính, bỏ thành kiến của người khác và ánh mắt người đời sang một bên, dứt khoát từ bỏ công danh lợi lộc và tính toán, chỉ còn lại có… yêu và không yêu.
Khi Lạc Du Du nghe thấy Sakahara Kurosawa nói ba chữ không thể rời, trái tim như bị người ta níu chặt, lập tức nhỏ ra dòng máu đỏ tươi, cô ta há hốc mồm, im lặng, nước mắt rớt xuống, Sakahara Kurosawa luống cuống lau đi, giọng nói khản khàn, “Đừng như vậy, hãy cho anh một cơ hội, cầu xin em… Lạc Du Du, đừng độc ác như thế, bỏ lại..
một mình anh”
Thế nhưng Lạc Du Du lại hất tay của Sakahara Kurosawa ra.
Nước mắt rơi lên trên tay hai người, cũng không biết là của ai, Lạc Du Du vừa khóc vừa cười với anh ta, Em đã là bạn gái của Cố Mang, em không thể ngoại tình”
Hai chữ “ngoại tình” này giống như một cái tát lên trên mặt Sakahara Kurosawa.
Lúc đính hôn với Lạc Du Du, không biết anh ta đã ngoại tình bao nhiêu lần đâu Không thế đếm hết được.
Bây giờ ngược lại anh ta lại mặt dày đến cầu xin Lạc Du Du tha thứ giống như người bị hại bình thường, so sánh như thế đã làm nổi bật lên ý chí sắt đá không biết suy xét của Lạc Du Du.
Dáng vẻ như thế này, thật là… quá không biết xấu hố.
Sakahara Kurosawa muốn nắm lấy tay Lạc Du Du, thế nhưng cuối cùng người buông ra cũng là anh ta, “Em sẽ… kết hôn với Cố Mang sao?”
“Có thể đi đến kết hôn với Cổ Mang hay không, em cũng không biết”
Lúc Lạc Du Du đối mặt với vấn đề “kết hôn” này, thái độ có chút trốn tránh, có thể là trước đó đã có một cuộc hôn nhân còn chưa bắt đầu nhưng cũng không hề đẹp đẽ đã để lại bóng ma cực lớn cho cô ta, có lúc Lạc Du Du cũng tự hỏi mình, hôn nhân là gông xiềng hay là hạnh phúc.
Chỉ là bây giờ, nếu Sakahara Kurosawa đã hỏi, như vậy cô ta cũng phải thẳng thẳng đối mặt, thừa nhận mình sợ hãi với hôn nhân, “Chưa chắc em sẽ kết hôn”.