Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1810: 1810: Chương 1808






Sakahara Kurosawa lại sắp khóc đến nơi, “Tớ còn chưa từng được ăn kem ly mà Lạc Du Du liếm qua đâu!”
Đường Duy lại cảm thấy, tình trạng của Sakahara Kurosawa và Lạc Du Du.

còn không bảng cậu và Tô Nhan, dù sao bây giờ cậu và Tô Nhan còn có thể nói chuyện, ngẫu nhiên lúc Tô Nhan có tâm trạng tốt chuyển đổi nhân cách, còn đồng gần gũi với cậu, nhưng Sakahara Kurosawa lại không giống, vĩnh viễn đều bị Lạc Du Du từ chối ở ngoài cửa Nghĩ như vậy, Đường Duy có ý muốn an ủi Sakahara Kurosawa, “Nếu không thế này đi, tớ cũng đi mua một cây kem ly, mặc dù cậu không được ăn cái Lạc Du Du từng liếm, nhưng cậu có thể ăn cái tớ liếm mà, chịu đựng”
Sakahara Kurosawa hiện tại vừa muốn đem Đường Duy đầu ấn vào trong quầy, “Đù! Đừng làm tớ buồn nôn”
Không biết tốt xấu!
Đường Duy liếc mắt, làm bộ như muốn lao ra, lập tức bị Sakahara Kurosawa.

giữ chặt, “Nếu bây giờ hai chúng ta qua đó, có phải rất xấu hổ hay không?”
“Chắc chắn là xấu hổ rồi” Đường Duy không chút nghĩ ngợi, “Nhưng so với xấu hổ, không cảm thấy các cô ấy quan trọng hơn sao?”

‘Sakahara Kurosawa ngẩn người, sau đó lầm bẩm, ‘Đồ chó hoang như cậu nói cũng có lý, dù sao cũng xấu hổ, không bắng không thèm đếm xỉa đến trước.

rồi nói sau”
Đường Duy đạp anh ta một cú, “Nói nhảm nhiều như vậy, nhanh lên, nếu không vợ cậu sẽ chạy với người khác đấy”
Nói rất có lý!
Bên này Lạc Du Du và Cố Mang còn đang cãi nhau, chỉ nghe thấy người qua đường xung quanh truyền đến tiếng bàn luận xôn xao – “Hai anh chàng đẹp trai kia không phải là một đôi chứ?”
“Nhìn đến ngớ người luôn, giá trị nhan sắc này cũng quá cao đi”
Tô Nhan nghe thấy mấy câu đó, nhíu mày theo bản năng, cảm giác có cái gì không đúng, muốn quay đầu lại nhìn, nhưng đã có người đi đến sau lưng.

Đi ra sau lưng rồi còn dùng tay che mắt cô, sau đó nói, “Đoán xem anh là ai ‘Tô Nhan vô ý thức nắm lấy cái tay đang che mắt mình, bị Tô Nhan chạm một cái, Đường Duy suýt nữa mềm nhữn cả người, cậu hẳng giọng một cái, “Nhanh đoán đi”

“Em không cần phải đoán..” Tô Nhan kéo tay cậu xuống, “Anh muốn đến đây thì cứ đi thẳng đến là được, không cần thận trọng như vậy”
Đường Duy cảm giác trái tìm mình bị đánh trúng, “Không phải là anh thấyy em… và Trì Liệt…”
“Chú gọi tôi tới” Trì Liệt gãi đầu, “Hôm nay Lạc Du Du gọi Tô Nhan đi ra ngoài, vốn dĩ cô ấy muốn đi một mình, nhưng chú Tô Kỳ nhất định không cho, gọi tôi đến đi với cô ấy, nói gần đây sợ cô ấy gặp phải nguy hiếm”
Thì ra là thế.

Đã sợ cô gặp phải nguy hiểm, nhưng lại không gọi Đường Duy cậu… Tô Kỳ đã quyết tâm không muốn để cho bạn từ nhỏ như bọn họ tiếp tục dây dưa sao?
Có lẽ ở trong mắt Tô Kỳ, những nghiệt duyên kia bây giờ cũng nên dừng lại, không được kéo dài đến tương lai, đó chính là tốt nhất.

Đường Duy mím môi, “Hôm nay là tết Thất Tịch, anh cho rắng em không muốn nhìn thấy anh”
Tô Nhan lộ ra vẻ mặt cực kì phức tạp với Đường Duy, “Thật ra cho dù là lúc nào, em cũng rất sợ hãi nhìn thấy anh, nhưng mà… điều này cũng có nghĩa là tốt cho anh”
Cô đồng ý ngăn cách với Đường Duy cả đời, nhưng nếu như Đường Duy gặp phải nguy hiểm, nhất định cô sẽ đến bên cạnh cậu lần nữa, cho dù phải trả giá nào, Trì Liệt nói, “Nếu đã tới, Nhan Nhan không ngại cậu ở đây, không bảng cậu đợi lát nữa cùng đi ăn cơm với chúng tôi.

Tôi không có vấn đề gi, tất cả đều lấy thái độ của Nhan Nhan làm chuẩn”.