Thì ra người đàn ông này thật đúng là đang giúp anh ta lựa chọn đồ Mùi rượu trên người Sakahara Kurosawa còn chưa hoàn toàn tan đi, Đường Duy nhíu mày: “Hôm qua anh uống bao nhiêu?”
“Tớ không biết.”
Sakahara Kurosawa lẩm bẩm: “Thấy Lạc Du Du cùng Cố Mang ở cùng chỗ, tớ…
Trái tim cũng tan vỡ.
Có thể không ở cùng người đó hay không, có thể quay đầu lại cho anh ta một cơ hội hay không.
Hiện tại Sakahara Kurosawa đều biết, anh ta cũng đang cố gắng bắt đầu lại từ đầu thật tốt với cô ấy, có thể không cần vào lúc này lại như vậy…
“Có thể đừng rắc muối lên vết thương của tớ nữa không…” Hốc mắt Sakahara Kurosawa đỏ bừng: “Tớ thật sự không biết có thể thích cô ấy như vậy, theo lẽ thường khi nhìn thấy cô ấy và Cố Mang ở cùng một chỗ, tớ nên nhẹ lòng mới đúng”
“Rất tốt”
Khi nghe thấy Sakahara Kurosawa nói ra chuyện anh ta còn thích Lạc Du Du, Đường Duy gật đầu: “Nếu không cậu đừng vội bỏ cuộc, hãy nhanh theo đuổi đi, cho đến khi cậu chấp nhận bỏ cuộc mới thôi”
Đừng để tương lai có bất kỳ hối tiếc nào, giống như cậu bây giờ.
Sakahara Kurosawa bị Đường Duy kéo ra khỏi nhà, sau này thật sự anh ta không thể đánh mất người bạn này, anh ta đẩy nhẹ cửa ra: “Chờ một lát! Tớ khóa cửa lại!”
“Thời đại này ai cũng khóa dấu vân tay mà cậu còn…
Đường Duy nói một nửa, liền nhìn thấy Sakahara Kurosawa lấy từ trong túi một cái chìa khóa đặt trên tấm cửa có giá trị không biết mấy trăm tuổi, sau đó khoá lại.
Ra đến bên ngoài khu vườn, mới nhìn thấy cửa điện hiện đại.
Đường Duy nói: “Cậu có thấy bản thân kỳ lạ không? Nhất định phải thích mang theo chìa khóa bên người, ra vào mở cửa khóa cửa không mệt sao?”
Cổ Sakahara Kurosawa gân lên đặc biệt, “cậu còn quản lý tớ sao!”
Hai mươi phút sau, hai người họ đứng ở sảnh lớn của khách sạn: “Luôn phải theo một số sở thích sang trọng, Sakahara Kurosawa lập tức uể oải đi nhiều, một câu nói cũng không nên lời, sợ đến mức không làm gì được, đứng ở quầy lễ tân đối diện với chị gái xinh đẹp, mà anh ta lắp bắp nửa ngày, một chữ không nói ra.
.
ngôn tình hoàn
Anh ta vẫn đang căng thẳng, hiện tại trong đầu là một đống rối bời, thật sự không biết nên nói cái gì, nên làm cái gì.
Đường Duy nhìn không nổi bộ dạng này nữa, ánh mắt nhìn anh ta đều sốt ruột, sau đó dứt khoát đẩy Sakahara Kurosawa sang một bên, hỏi: “Cô có thể giúp tôi tìm xem tối hôm qua Lạc Du Du ở phòng nào.
không? Chúng tôi là bạn cô ấy và hiện tại đến gặp cô ấy”
Bình thường không nên tiết lộ tin tức của khách hàng đến khách sạn, nhưng chị gái ở quầy lễ tân là một người có mắt nhìn người, cô ta lập tức nhận ra hai vị đẹp trai ngời ngời này là ai, cô ấy lại càng nhớ rõ Lạc Du Du trong miệng Đường Duy nói có quan hệ cùng hai người đàn ông đang đứng trước mặt này, vì không muốn cho bản thân phiền toái, nên cô ta thoải mái vui vẻ cho Đường Duy sô phòng, sau đó nói: “Là một căn hộ, anh nhớ xoay người rễ sang bên tay trái thang máy”.