Nhậm Cầu cũng rất căng thẳng, anh ta gấp đến mức không biết nói cái gì, chỉ có thể nói nhỏ, tạm thời hoà thuận với Đường Duy: “Tình hình này là sao? Tại sao Nhan Nhan lại… Vì sao lại như vậy, tính tình cũng biến đổi, cô ấy…
“Hiện tại cô ấy chính là Bạc Nhan.
”
Đường Duy đơn giản nói rõ sự thật: “Là một nhân cách khác của cô ấy, cô ấy vừa có tính cách khó chịu, lại vừa có tính cách ôn hoà”
Cho nên… bốn từ “cảm ơn anh nhiều” có nghĩa là như vậy?
Nhậm Cầu lắc đầu: “Làm sao có thể… Hiện tại cô ấy quay về lúc năm tuổi khi mới quen biết cậu, trở lại thời điểm học trung học, trước khi đổi tên, là Bạc Nhan sao.
Đường Duy gật gật đầu, sau đó nói với Nhậm Cầu: “Cho nên bây giờ tôi cảnh cáo anh không nên nói lung tung, trạng thái tinh thần hiện tại của Nhan Nhan không ổn định…”
“Không ổn định như vậy chắc hẳn là do cậu gây ra.
” Nhậm Cầu không chút do dự phản bác, hai người đứng bên cạnh máy pha cà phê cãi nhau: “Những việc tôi làm so với cậu quả thực không đáng nhắc tới, Nhan Nhan biến thành bộ dạng như vậy chứng tỏ cô ấy không thể ở bên cạnh cậu, Đường Duy, cậu không xứng chăm sóc cô ấy”
Không xứng sao?
‘Gân xanh trên trán Đường Duy nổi lên, sau đó cậu cần răng nói: “Có phải anh cảm thấy trước kia tôi có quan hệ tốt với anh, cho nên hiện tại sẽ không làm gì anh sao?”
Nhậm Cầu cũng cười lạnh nói theo: “Cho dù tôi như thế nào đi nữa, thì cũng dễ dàng được Nhan Nhan tha thứ hơn cậu”
Nói xong anh ta ngẩng đầu cười cười với Tô Nhan, nhìn thấy biểu cảm ngơ ngác trên mặt Tô Nhan, anh ta nghe thấy cô chậm rãi nói ra mấy chữ” “Nhậm Cầu… Học trưởng”
Học trưởng… Anh ta vẫn là học trưởng của cô ấy…
Nhậm Cầu hoàn toàn không nghĩ tới trong lòng Tô Nhan còn nhớ rõ anh ta, khi cô còn là Bạc Nhan, vẫn luôn ngưỡng mộ anh ta.
Điều này khiến Đường Duy đột nhiên nhận ra một chuyện.
Nếu như hiện tại cô đang là Bạc Nhan… Như vậy thì…
Giờ này khắc này người được tin tưởng nhất trong lòng cô ấy có khi nào là Nhậm Cầu chứ?
Nhìn Tô Nhan mang theo trí nhớ hỗn loạn, lại từ từ duy trì bộ dáng tỉnh táo, Đường Duy biết có thế Tô Nhan cũng không ngừng chống lại bản thân cô.
Bỗng nhiên cậu không muốn Tô Nhan và Nhậm Cầu gặp nhau, bởi vì nếu cứ tiếp tục như thế này, chắc chắn Bạc Nhan sẽ nhớ ra Nhậm Cầu là người đáng tin nhất của cô ấy…
Quả nhiên không bao lâu cậu đã thấy Tô Nhan cười tươi, cô đi lên nắm lấy cánh tay Nhậm Cầu: “Xin lỗi, Nhậm Cừu học trưởng, gần đây tôi luôn cảm thấy trí nhớ trong đầu mình có chút kỳ lạ… Lúc đầu đã không nhận ra anh, tôi nhất định là…”
Cô cười cười, vẻ mặt mất mát nói: “Nhất định là tôi đã bị bệnh gì rồi….