Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1654: 1654: Chương 1652






Giọng nói của Tô Nhàn trở nên khàn khàn: “Tôi hận anh”
“ừ”
Hoa hồng được tưới bằng đau đớn trong một khác này chui từ dưới đất lên, chui ra từ mảnh đất tanh máu dơ bẩn, đón mưa gió thổi quét, nó nở ra, khoe sắc, một đóa hoa đỏ tươi, tựa như là máu vậy.

“Tôi hận anh”
“Tôi hận anh”
Tôi hận anh tôi n anh, tôi càng hận chính bản thân tôi.

Tô Nhan biết rõ là tốn công vô ích, lại còn muốn chọc giận Đường Duy một lân nữa.

Nhưng mà cô còn có thể làm được gì nữa đâu? Cô cái gì cũng không có, cái gì cũng bị Đường Duy xé nát.

“Anh như vậy sẽ chỉ làm tôi càng hận anh!”
Đường Duy, hoá ra làm một người bị hại, có thể vui sướng mà trốn tránh khỏi sự khiển trách của đạo đức như vậy sao?

Cô cảm giác bản thân mình sáp chết, tất cả tri giác đều đã đau ngứa đã tê rần, hồi ức như đèn kéo quân xoay quanh ở trong đầu.

Bị bạo lực học đường, bị hiểu lầm bị cười nhạo bị hãm hại, lần đầu tiên bị cưỡng bách, tha hương nơi đất khách quê người, đứa trẻ chết đi ở trên giường phẫu thuật, Nghiêu Nghiêu ở trong lửa cháy rừng rực dùng tính mệnh để bảo vệ chứng cứ là cô trong sạch…từng chuyện từng chuyện, hoá ra chỉ cần đã từng là một người bị hại, thì có thể không biết sợ như: vậy mà tới để cho người khác phải chịu đựng những thứ này sao?
Vậy là đủ rồi sao —— dây thần kinh chịu đựng đang căng chặt cuối cùng dưới sự cọ sát rung chuyển của tứ chỉ mạnh mẽ đứt phịch một cái.

Trong đầu như là pháo hoa đang nổ tung, sau đó rơi vào trong một mảng ánh sáng trắng ầm ầm vang lên, cô khóc đến khàn cả giọng, bị đẩy lên cao trào, ngã xuống từ bờ vực: “Đường Duy, tôi hận anh!”
Trong vực sâu, có người giật đứt sợi dây lý trí cuối cùng của cô, in dấu những dấu vết không thể xoá nhoà trong máu thịt của cô, đón nhận mối hận thấu trời của cô, người đàn ông ôm chặt cô: “Anh yêu em”
Rốt cuộc thì khi nào mới có thể nói lời yêu?
Đối với Đường Duy, cậu còn dành chút thời để vượt qua trở ngại tâm lý, thế giới này tình yêu chỉ duy nhất đến từ Đường Thị, điều đó cũng không đủ để sưởi ấm cậu.

Sau khi bị tốn thương tỉnh thần, nó tồn tại trên thế giới, không phải đứa trẻ năm tuổi, chỉ có ác quỷ.

Vậy Tô Nhan đâu?
Bây giờ, Đường Duy nhìn thân dưới của Tô Nhan.


Cô đã khóc.

Cậu không thể chạm vào mặt của cô, hôn lên đôi môi run rẩy của cô.

Đứng dậy, Đường Duy đi tìm khăn mặt, Tô Nhan ở trên giường thu người lại, dường như sợ anh sẽ làm gì khác, cả người giống như con chim sợ cành cong, nhìn chăm chäm cử chỉ của Đường Duy.

Đường Duy nở nụ cười, cầm theo khăn tắm đi ra, tiếng nói khàn khàn: “Đi tắm đi”
Tô Nhan gắn một từ trong cổ họng: “Cút đi”
Đường Duy coi như không nghe thấy: “Đi thì đi, anh đi bơi”
Bắt chước ai mà mặt dày thế?
Khuôn mặt trắng nốn nở nụ cười, ánh mắt hơi nheo lại, Đường Duy nhớ tới ánh sáng mờ ảo, đã từng đưa tay bế cô lên giường.

Tô Nhan không dám dãy dụa, sợ hãi để Đường Duy hành động, suy nghĩ trong đầu người đàn ông này chợt thoáng qua, cậu cười một cái: “Em yên tâm, bây giờ anh đủ rồi, không làm gì đâu”
*..* Tô Nhan dùng sức cần chặt răng, dùng sức đến mức trong miệng có mùi máu tươi: “Quái quỷ”
“Anh”
Đường Duy ôm cô vào trong phòng tắm, đặt đầu của cô trước ngực cậu, toàn thân Tô Nhan nổi da gà, còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã ôm cô vào bồn tắm lớn, sau đó xả nước..