Để lướt qua nhau chỉ cần bao nhiêu thời gian ngắn ngủi?
Rất có khả năng đến một giây cũng không cần đến.
Để lướt qua nhau phải cần thời gian dài đến bao nhiêu?
Phải tiêu tốn bao nhiêu sức lực mới có thể từ biệt những gì trong quá khứ?
Bóng dáng đó, Đường Duy chỉ cảm thấy dường như mình đã đi qua cả một thế kỉ dài, tất cả mọi thứ đều từ từ đổ sập xuống trong mắt cậu, chỉ còn lại nụ cười dứt khoát lúc Tô Nhan quay lại nhìn cậu và bóng lưng cô lúc ra đi.
Không khí lạnh buốt đi vào trong phổi mang theo sự giá lạnh khiến lục phủ ngũ tạng của cậu phải thấy nhói đau.
Sắc mặt Đường Duy trắng bệch, không ngờ lúc này đây cậu lại không thể nói được lời nào.
Giống như trong lời bài hát, giây phút người yêu quay mặt đi thì tim nhói đau như bị cả vạn mũi tên xuyên vào.
Quan tòa vừa gõ búa xuống, giống như bị tình yêu phán án chung thân, những nỗi oan ức và tội nghiệt của cô đều được phơi bày hết trước mặt mọi người, đăng sau sự thật đẫm máu là trái tim đã chết từ lâu của cô.
Tô Kỳ lại hét lớn trước mặt mọi người ở đó một lần nữa: “Tô Nhan!”
Đừng ngốc nghếch, Tô Nhan, đừng ngốc ngếch…
Nhưng mà hãy nhìn vào đôi mắt đó của Tô Nhan, trong đôi mắt đó làm gì còn có chút ánh sáng nào nữa? Tất cả những gì còn lại chỉ là ý nghĩ muốn tự hủy hoại mình vì không còn đường lui.
Tô Kỳ lắc đầu, anh ta đã chuẩn bị xong hết rồi, thứ gì cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, sao con gái anh ta có thể tiếp tục chịu uất ức như vậy nữa chứ…
Tại sao… Tại sao Tô Nhan lại không làm theo những lời luật sư nói.
Lam Thất Thất đã khóc, cô ta bất chấp mọi người ở đó vừa khóc vừa gọi: “Đường Duy anh xem đi, anh xem đi, xem Tô Nhan bây giờ trở thành thế nào rồi.
Đường Duy anh mới chính là hung thủ… Anh là đồ khốn nạn! Anh lấy gì để đền đây!”
Nhìn đi, ông trời ơi, ông mở to mắt ra mà nhìn đi… Nhìn họ bị trêu ngươi đến mức nào, có phải rất nực cười không?
Mắt Đường Duy đỏ ửng, cuối cùng cậu đã cười thành tiếng, cười đến nước mắt không ngừng rơi, cười mình tự cao tự đại nhưng cuối cùng lại rơi vào lao ngục tình yêu, cười mình lắm mưu nhiều kế nhưng lại không thắng nỗi quyết định muốn chết của Tô Nhan… Người nên chết phải là cậu.
Trước đây lúc còn nhỏ, bóng của Đường Duy là chỗ dựa vững chắc trong mắt của Tô Nhan, cô dùng cả đời mình để đuổi theo cái bóng đó nhưng sau đó, cái bóng của Tô Nhan lại trở thành điểm dừng vào giây phút cuối cùng trong mắt của Đường Duy…
Mối tình này chỉ cần gió thổi qua thì đã tan biến mất.
Tô Nhan và Đường Duy đều bị phán tội vì việc giết hại Từ Dao, Liễu Tố Vân vì mưu hại Tô Nghiêu cũng bị bắt giam vào ngục.
Còn Từ Chấn trong lúc khó khăn ập đến thì chỉ muốn tự lo cho thân mình, vì Đường Duy mà nhà họ Từ bị phá sản, mọi người đều trở mặt, tranh giành nhau đến kẻ sống người chết, cuối cùng cũng không ai có kết cục tốt đẹp.
Đường Duy nghĩ nhất định vì bọn họ đều không phải thứ tốt lành gì, ti tiện lại còn độc ác.
Tin tức kinh thiên động địa đã khép lại trong sự xì xào của mọi người, cũng không biết mấy năm sau có còn ai nhớ đến nữa không.
Lúc Lam Thất Thất ra khỏi tòa án, bầu trời bên ngoài trong trẻo và xanh ngắt, hoàn toàn không giống với không khí nặng nề ngày hôm nay, cô ta dụi mạnh mắt rồi nói: “Phải mất bao.
nhiêu năm nữa thì tôi mới có thể gặp lại được Nhan Nhan?”
Phía sau có người bước đến nói: “Cô có thể đến nhà lao thăm cô ấy, hơn nữa nếu Tô Nhan cải tạo tốt thì có thể sẽ được ra ngoài sớm hơn vài năm”
Lam Thất Thất quay đầu lại thì phát hiện ra đó là Từ Thánh Mân.
Cô ta lại quay mặt trở lại, tỏ vẻ như không muốn nhìn thấy Từ Thánh Mân.
Từ Thánh Mân chỉ vào mình rồi nói: “Gì thế, còn làm mặt ngơ với tôi, lần này tôi không có ăn hiếp cô đâu nhé?”
Lam Thất Thất sải bước tiến về trước, bỏ lại anh ta một mình ở phía sau rồi nói: “Nếu anh đã không cần nhà họ Từ nữa thì chắc anh cũng không cần thiết phải qua lại với tôi để có được thiện cảm của ba anh, không cần phải giả vờ có quan hệ rất tốt với tôi nữa phải không?”.