Từ Thánh Mân vừa bận rộn giúp Đường Duy tra tài liệu vừa bớt chút thời gian lắm miệng hỏi một câu: “Cậu chắc chắn bây giờ bắt đầu chứ?”
Đường Duy liếc nhìn anh †a bằng vẻ lạnh lùng: “Nếu không thì sao?”
“Chờ thêm một chút cũng không phải không được” Từ Thánh Mân nghĩ ngợi một lúc: “Dù sao bây giờ Từ Dao còn…”
“Chờ thêm chút nữa thì Tô Nhan và cái tên chó chết Trì Liệt kia đã làm xong chuyện tốt rồi” Đường Duy tự lấy tay chỉ vào cậu: “Có phải anh muốn tôi giết người rồi ngồi tù thì anh mới vừa lòng phải không?”
Từ Thánh Mân kêu to: “Tại sao trong đầu cậu lúc nào cũng chỉ toàn nghĩ đến mấy chuyện đó vậy? Người phụ nữ bị cướp đi rồi thì giải quyết người đàn ông sẽ có tác dụng gì sao?”
Từ Thánh Mân bất ngờ vì Đường Duy lại gật đầu: “Có tác dụng chứ”
Từ Thánh Mân rùng mình: “Cậu nói xem nếu Tô Nhan thích tôi thì cậu cũng sẽ ra tay y như vậy hả?”
Đường Duy nhếch miệng cười.
“Vậy thì một năm bốn mùa Lam Thất Thất sẽ viếng mộ cho anh đều đặn, bốn chín ngày cũng cúng không sót ngày nào.”
Từ Thánh Mân vuốt vuốt ngực của anh ta: “Dọa chết tôi rồi, dọa chết tôi rồi.
May mà anh đẹp trai đây không bị Tô Nhan thích.
Có điều tại sao lại làm lễ cúng bốn mươi chín ngày vậy? Có phải cậu vẫn còn chút lương tâm nên mới viếng mộ cho tôi không? Tôi nghĩ nếu tôi chết rồi thì có lẽ cô ta sẽ là người đầu tiên đốt pháo ăn mừng đó”
“..
Tự nhiên lại suy nghĩ đến chuyện sau khi chết.
Hai tiếng sau, Đường Duy đang chăm chú vào màn hình máy tính thì ngẩng đầu lên: “Chúng †a cần phải đi gặp một người”
Cặp mắt quâng thầm của Từ Thánh Mân sắp không chịu nổi nữa: “Tôi nói đến nhà cậu ngủ một giấc, ai dè lại đi tra tư liệu với cậu cho tới sáng”
Trời đã chuyển lạnh Anh ta ngáp dài rồi đưa tài liệu cho qua cho Đường Duy: “Nếu không ngủ thì sẽ bị đột tử mất”
Biểu cảm trên gương mặt của Đường Duy vẫn không thay đổi giống như những lời này không hề tác động đến cậu: “Theo tôi đến nhà họ Diệp đi.”
“Hảm Từ Thánh Mân không hiểu, sau đó nghĩ lại thì lập tức hiểu ra: “Cậu… cậu muốn tìm Diệp Tiêu?”
Đường Duy gật đầu.
“Cạy miệng của Diệp Tiêu thì có thể tra ra được gì chứ?”
Từ Thánh Mân tỏ vẻ khinh thường: “Lúc trước còn tính kế hãm hại Tô Nhan, nếu cậu không cho tôi nói ra thì tôi đã xử lý cả ổ luôn rồi Thì ra người bắt Từ Thánh Mân giữ kín bí mật chính là Đường Duy.
“Cho nên cần phải đi tính sổ luôn một lần”
Đường Duy đứng thẳng người lên: “Trước tiên vẫn còn phải đến một chõ.
Tôi có một kế hoạch tạm được, có lẽ có hiệu quả”
Trong ánh mắt của cậu xẹt qua một tia sáng khiến Từ Thánh Mân sợ hãi: “Tôi xem biểu hiện này của cậu… thì sẽ không phải là ý kiến gì hay ho lắm đâu Đường Duy cười tủ chứ, tôi là người tốt đ: “Cậu mà là người tốt thì trên thế giới này sẽ không có người xấu.” Từ Thánh Mân nói: “Nói mà không biết xấu hổ”
“Sao có thể.”
Nửa tiếng sau, Từ Thánh Mân đứng sững sờ trước một khu nhà ở cao cấp.
“Đây là…”
Anh ta nhìn thoáng qua một lượt từ trên xuống dưới, rồi bät đầu hồi tưởng lại những nhân vật tầm cỡ có tiền có thế ở trong đầu.
Cuối cũng anh ta cũng nhớ ra.
“Đây là nhà họ Hàn?”
Đường Duy gật đầu: “Ừ, đúng đó.
Nhà họ Hàn”
“Cậu tới nhà họ Hàn để làm gì?” Từ Thánh Mân than thở: “Có liên quan gì đến nhà họ Diệp sao?
Đường Duy không trả lời mà đi tới ấn chuông cửa.
Có người ra đón, khi thấy Đường Duy thì kinh ngạc vô cùng.
Một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp lao tới: “Duy, sao cháu lại tới đây?”
Khi Từ Thánh Mân nhìn thấy Khương Thích cũng kinh ngạc vô cùng.
Mặc dù đã có tuổi nhưng khí chất tao nhã, hèn gì anh ta nghe nói cô ta chính là bạn thân thiết với mẹ của Đường Duy từ thời còn trẻ.
Xem ra chỉ có những người xinh đẹp giỏi giang mới trở thành bạn tốt của nhau.
“DÌ Thích Thích, Khinh Yên có ở nhà không ạ”
Khương Thích chần chừ một lúc rồi gật đầu nói: “Có, dạo gần đây con bé này không chịu chăm chỉ làm bài tập gì cả.
Cháu đã đến rồi thì may quá, vừa hay giúp dì dạy dỗ nó một trận”
Đường Duy thể hiện là một người cực kỳ điềm đạm nho nhã một cách thành thục tới mức Từ Thánh Mân chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện như vậy của cậu trước đây.
Đường Duy cười, nụ cười lấp lánh như ánh sao mai.
Trong mắt của người lớn thì cậu chính là một Cục cưng ngoan ngoãn, tuấn tú và lịch sự vô cùng.
Từ Thánh Mân nhìn thấy bộ dạng đó của Đường Duy thì trong lòng anh ta thầm măng vài câu cái đồ không ra gì mà cố làm ra vẻ.
Nghe thấy Đường Duy nói: “Không sợ, cô bé rất thông minh.
Anh Từ còn chưa gặp mặt cô bé bao giờ nên muốn làm quen, sẵn tiện dẫn cô bé ra ngoài chơi luôn”
‘Vẻ mặt của Từ Thánh Mân như bị ép buộc rồi chỉ chỉ tay vào mặt của anh ta nói: “Tôi ư?”.