Những cảnh tượng máu me đầm đĩa không chút lưu tình đó cứ như vậy mà xuất hiện trước tầm nhìn của mọi người, đủ loại ảnh mặt đập vào mặt của Bạc Nhan, khiến cô đau điếng. Diệp Tiêu cầm lấy micro đứng ở đó, với vẻ mặt hưng phấn xem kịch.
Tiếng thảo luận có lúc nhỏ đến to, rồi to đến nhỏ, cả quá trình Bạc Nhan không nói một lời, cho đến khi tất cả âm thanh đều ngừng lại, lần nữa trở lại trạng thái yên tĩnh như lúc nãy, cô đột nhiên lên tiếng.
Âm thanh trong trẻo, lần này cô không cần dùng đến micro để tạo cho bản thân sự can đảm nữa.
Cô nói: “Đúng là tôi.”
Là tôi.
Hai chữ ngắn gọn, cứ như quả b được thả xuống, khiến Tô Kỳ kinh ngạc đứng lên từ trên ghế “Nhan Nhan!”
“Có điều, về chuyện này.
Bạc Nhan cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn, cô mặc chiếc váy cưới tinh khiết, hoàn toàn khác với tư thế khỏa thân trong ảnh Nhìn về Diệp Tiêu, cô nói: “Tôi nghĩ, vị hôn phu của tôi cũng nên giải thích với mọi người một chút, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Vừa nói dứt lời, liên khiến mọi người kinh ngạc!
Hóa ra cô không kháng cự và điểm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, là bởi vì cô sớm đã có sự chuẩn bị
Huống hồ bây giờ cô nhún nhường, khiến cho ai cũng không nghĩ tới Bạc Nhan còn giữ đường lui cho mình, cô thấp giọng làm khiến cho bản thân nhìn có vẻ rất là yếu đuối, bất lực: “Hôm đó tôi bị ngất, Diệp Tiêu, anh đang ở đâu?”
Anh đang ở đâu?
Diệp Tiêu ngày người cầm chặt micro, Bạc Nhan có thể có chứng cử của anh ta? Sao có thể, tất cả chứng cứ của anh ta đều bị tiêu hủy rồi, nếu như thật sự có, thì cũng chỉ bên phía Từ Dao có, nhưng vấn đề là, Bạc Nhan căn bản sẽ không nghĩ đến Từ Dao “Đương nhiên là ở ngoài đại sảnh của khách sạn, đợi Bạc Nhan và Đường Duy sập bẫy rồi!”
Một giọng nói cứ như kinh lỗi váng xuống, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn người phụ nữ ngoài cửa hội trường, Lam Thất Thất trong tay cầm cái USB, nét mặt nghiêm túc: “Diệp Tiêu, anh có thừa nhận không?”
Diệp Tiêu nghiến răng nghiến lợi: “Cậu đến đây làm gì?” Lam Thất Thất là bạn thân của Bạc Nhan, lúc được đưa thư mời, cô ấy nói cô ấy không muốn tham dự hôn lễ này, cô ấy nói là thấy thật kinh tởm.
“Là tôi dẫn cô ấy vào.” Từ Thánh Mẫn đút tay vào túi áo đi theo sau Lam Thất Thất: “Người này nói muốn vào hội trường chống lưng cho Bạc Nhan, kết quả đi nửa đường thì nói với tôi là thư mời bị chó cắn hư rồi, bởi vậy tôi chỉ có thể dẫn vào.
Câu chủ nhà họ Từ – Từ Thánh Mẫn
Bạc Nhan nhìn về phía Lam Thất Thất, thấy Lam Thất Thất gật đầu, ý là kêu cô đừng căng thẳng.
“Tôi thấy có người muốn ăn hiếp Bạc Nhan nhà tôi.”
Lam Thất Thất đặt USB vào tay Bạc Nhan: “Chúng tớ đã điều tra và khôi phục video giám sát của khách sạn, lúc đó cậu bị người ta làm cho hôn mê rồi kéo vào khách sạn, Đường Duy cũng vậy.
Tô Kỳ dưới sân khấu muốn lên hỏi cho rõ ràng nhưng Diệp Kinh Đường ngăn lại.
“Đợi đã.” Ánh mất Diệp Kinh Đường thâm thúy: “Chuyện của bọn trẻ, cứ để chúng nó dùng phương thức của mình để giải quyết. Tôi muốn xem ai là người đứng sau thêm dầu vào lửa.
Mọi người đều hiểu ra, hóa ra những bức ảnh trên màn hình, căn bản chính là Bạc Nhan và Đường Duy bị hãm hại rồi dùng phương thức bản thỉu để quay, chụp lại. Vậy cậu chủ nhà họ Diệp tung những bức ảnh đó lên màn hình lớn, động cơ cũng quả rõ ràng rồi…
Biết rõ là bị hãm hại, anh ta vẫn muốn để mặt mũi của Bạc Nhan bị bê bối, sao anh ta dám?
Bởi vì anh ta có liên quan đến việc này!
Diệp Tiêu tức giận: “Cút ra ngoài”
Bạc Nhan hai mắt đỏ lên, giọng nói uất ức: “Diệp Tiêu, rõ ràng là biết sắp đính hôn, mà sao anh lại… đối với em như vậy?”
Diệp Tiêu ngây người.
Cô bày ra dáng vẻ của một người bị hại, khiến mọi người đều cảm thấy thương xót.
Nhưng, cô cúi đầu, cô đang cười