Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1240




Gặp gỡ như vậy đã đến lần thứ mấy rồi?

Mỗi khi cậu vận áo mũ chỉnh tề, Bạc Nhan luôn trông như một kẻ bại trận. Dường như trước mặt cậu, Bạc Nhan luôn là kẻ thua.

Cô không nói, nhưng đôi vai yếu ớt run rẩy lộ ra vẻ mong manh của mình.

Đường Duy đã thu hết tất cả những điều này vào mắt, cậu không biết tại sao trái tim lại hơi đau.

Sau khi kìm nén được cảm xúc này, giữu cho mình bộ dạng lạnh lùng không lay động, cuối cùng cậu đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi, rốt cuộc mọi thứ đều về số không, chỉ còn là tiếng sập cửa ầm ĩ. Bạc Nhan ngơ ngác nhìn cánh cửa hồi lâu, sau đó mới tỉnh táo lại nhận ra mình đã làm chuyện ngu ngốc, cả người dường như bị rút sạch linh hồn, ngơ ngác nhìn về phía cánh cửa, cho đến khi những giọt nước mắt lặng lẽ từng hạt một rơi xuống đất.

Rốt cuộc phải lặp lại bao nhiêu lần nữa đây?

Cuộc sống bị uy hiếp như vậy, bị ép yêu cuộc đời của một người, phải hành hạ cô đến khi nào mới chịu từ bỏ?

Cô phải làm sao mới có thể không yêu cậu?

Bạc Nhan không lên tiếng, một lúc sau có tiếng gõ cửa, cô không quan tâm, tiếng động vừa dứt, sau đó có người từ bên ngoài đẩy cửa bước vào.

“Em không sao chứ?”

Vinh Sở bước vào, thấy Bạc Nhan núp cả người trong chăn bông run lẩy bẩy, sắc mặt lập tức thay đổi: “Làm sao vậy? Lâu như vậy không có ai đáp lại, anh còn tưởng rằng em đang tắm Bạc Nhan nhìn thấy Vinh Sở, hai mắt đỏ hoe: “Ngày hôm qua Đường Duy đến tìm em.” Cô thẳng thắn lại hèn mọn nói xong câu này, phần tiếp theo Vinh Sở không cần nghĩ cũng có thể hiểu được đại khái.

Anh ta đứng ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt, nhìn dáng vẻ Bạc Nhan gầy yếu có rúm trong chăn bông, trong lòng nổi lên một ngọn lửa không tên, anh ta bước tới: “Đường Duy? Có phải anh ta…”

Bạc Nhan nghẹn ngào. Cô không nhịn được.

Trong hai năm qua, cô đã cố gắng giả vờ mạnh mẽ, giả vờ thì không khó, ở trước mặt mọi cô luôn mang bộ dáng cầm lên được là buông xuống được, bây giờ cuối cùng cũng sụp đổ rồi.

Cô vẫn là một kẻ hèn nhát.

Không có gì thay đổi cả, Đường Duy vừa xuất hiện, cứ như vậy rất dễ dàng đưa mọi thứ trở lại điểm ban đầu.

Cô sợ, vô cùng sợ, sợ rằng mình sẽ lại rơi xuống vực thẳm của Đường Duy, sợ rằng tâm ma bên trong của cô sẽ không thể hoàn toàn lành lặn.

Lại càng sợ cuộc sống sau này sẽ đen tối như hai năm trước.

Giống như cô trăm cay ngàn đẳng sống lại hai năm trước, khi vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.

Vinh Sở siết chặt ngón tay, nhất thời không biết an ủi Bạc Nhan thế nào.

Người đàn ông đứng ngồi không yên, cuối cùng lựa chọn đi ra ngoài: “Vậy anh đợi ở cửa cho em dọn dẹp, sau khi trả phòng, em có muốn đi xem phim không?”

Anh ta muốn giúp Bạc Nhan giải tỏa bóng đen trong lòng. Nhưng Bạc Nhan lắc đầu: “Không sao, em về một mình được rồi.”

“Bây giờ mà em quay về trong bộ dạng này, nếu Tô Kỳ biết lại hỏi lung tung.”

Vinh Sở cau mày: “Buổi tối anh đưa em về, chiêu nay em giải sâu một chút cho tốt, đi dạo phố ăn vặt gì cũng được.”

Bạc Nhan không lên tiếng.

Ở hành lang khách sạn, sau khi nhìn Vinh Sở đi vào thang máy, Đường Duy từ trong bóng tối xuất hiện, trên mặt nhuộm một tầng lạnh như băng sương.

Anh ta đi đâu?

Sau khi cho người gọi lên hệ thống giám sát, cậu nhìn thấy Vinh Sở gõ cửa phòng khách sạn Bạc Nhan.

Sau đó, không có ai ra mở cửa, anh ta trực tiếp lấy ra một thẻ phòng mình giữ lại, đẩy cửa bước vào.