Về nhà hai từ này, đã rất lâu rồi Bạc Nhan chưa nói ra.
Giờ đây cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại mà nói ra rồi.
Một mình sinh sống ở nước ngoài quá lâu rồi, mỗi khi nghe thấy hai từ “về nhà” có cảm thấy xúc động muốn khóc.
Bạc Nhan khịt khịt mũi nhìn Nhậm Cầu đang ngồi phía trước vẻ mặt trầm lắng, cô liền hỏi: “Tâm trạng của cậu không được tốt à?”
“Ừm.” Nhậm Cầu không ngờ tới Bạc Nhan có thể nhận ra được tâm trạng phức tạp trong lòng cậu lúc này liền cảm thấy có chút bất ngờ, sau đó liền dùng tay đẩy gọng kính, động tác này từ lâu đã trở thành thói quen của cậu, rồi cười nói: “Không sao đâu, chỉ là vừa nãy có nghĩ tới một số chuyện “Chuyện gì vậy?”
Bạc Nhan liên nhìn sang Tô Nghiêu đang ngồi bên cạnh, sau đó liền quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với Nhậm Cầu: “Có phải cậu đang đoán Vinh Sở là ai có đúng không?
Nhậm Cầu nhất thời kinh ngạc, sau đó trên mặt lộ ra một loại biểu cảm mà không thể dùng lời để miêu tả, giống như là thất vọng lại giống như bất đắc dĩ nói: “Bạc Nhan à cậu thay đổi nhiều thật đấy.
“Thật sao?”
Bạc Nhan ngẩng đầu lên nhìn trần xe giống như đang thất thần mà vô thức lẩm bẩm: “Tôi cũng cảm thấy bản thân mình đã thay đổi rồi, thậm chỉ tôi còn không biết bản thân mình bị làm sao nữa ”
Có những lúc, lựa chọn bước đi trên một con đường nào đó thì rất khó có thể quay đầu lại.
Đường Duy con đường này, Bạc Nhan đã một mình đi tới mức nguội lòng rồi, giờ đây lại là một mình cô không biết phương hướng tiếp theo mình nên đi là ở đâu?
Nhậm Cầu từ phía trước quay đầu lại, không biết là vô tình hay cố ý nói một câu: “Bạc Nhan à, cậu không cần thiết phải thay đổi, cậu cử là cậu của trước đây đã tốt lắm rồi…”
Không cần thay đổi sao?
Cho dù… cô vẫn là cô gái nhỏ nhát gan nhưng vô cùng dịu dàng ẩm áp đó sao.
Nhậm Cầu không biết tại sao trong lòng lại có suy nghĩ xấu xa như vậy, thậm chí cậu còn nghĩ thà rằng Bạc Nhan vẫn là Bạc Nhân của ngày xưa, trong thâm tâm lúc nào cũng sợ hãi, dè dặt với Đường Duy
Nếu như vẫn là Bạc Nhân của lúc đó thì tốt biết bao.
Cậu biết suy nghĩ của mình vô cùng hèn hạ, Bạc Nhan giờ đây đã trở nên vô cùng dũng cảm, lại vô cùng độc lập, đối với ai mà nói thì đây cũng là chuyện tốt cả.
Nhưng mà… nhưng mà
Nhậm Cầu bằng nhiên siết chặt tay lại thành năm đấm, Bạc Nhan ngôi ở đằng sau chỉ có thể nhìn chăm chăm vào lưng ghế phụ chứ không hề biết sắc mặt hiện tại của Nhậm Cầu như thế nào, cũng không biết được trong đầu cậu đang suy nghĩ những gì.
Hít thở thật sâu một hơi, Nhậm Cầu cố gắng nở ra một nụ cười nói: “Được rồi, tôi không sao hết, cậu đừng quá lo lắng, chuyện của Sở Vinh. nếu như cậu không muốn vậy thì không cần nói đâu.
Bạc Nhan còn thật sự cho rằng Nhậm Cầu không sao nên cũng vui vẻ cười theo. Nụ cười bây giờ của cô mang theo vài phần phóng khoảng cùng bạo dạn, là bởi vì trưởng thành rồi, cũng nghĩ thông suốt rồi sao. Buông bỏ Đường Duy cũng chính là buông bỏ bản thân mình.
Chiếc xe đưa ba người họ quay lại phòng trọ của Bạc Nhan lúc này trời đã tối đen, vừa về đến nhà cô liền ôm hai cái chặn đi ra nói: “Hai người các cậu đành phải ngủ đất tiếp thôi.”
“Quen cả rồi.” Tô Nghiêu lầm bầm than thở một câu: “Dù sao thì từ lúc bọn em sang đây đã chẳng được tiếp đãi tử tế.
“Được ngủ đất đã là tiếp đãi tử tế lầm rồi đấy, cậu chủ nhỏ ạ.”
Bạc Nhan liền đứng dậy đánh vào gáy của Tô Nghiêu nói: “Làm sao hả em còn muốn cái gì nữa? Hay là chị đi thuê hai phòng ở khách sạn năm sao cho hai người nhé? Mơ đi, chị đây không có tiền đâu
Không có tiền ba từ này, cô ấy nói ra với giọng điệu vô cùng bình thường.
Tô Nghiêu ngày người, sau đó ánh mặt thiếu niên ngây ngô trừng lớn nhìn Bạc Nhan có chút ngạc nhiên.
“Chi à…
Đường đường là cô chủ nhà họ Tô vậy mà lại một mình vật lộn trong thể giới khắc nghiệt này, một mình ở nước ngoài đi làm kiếm tiền vừa liều mạng học vượt cấp, cuối cùng cũng thi đỗ được học bổng cap cấp nhất của chính phủ.
Tô Nghiêu không dám nghĩ tiếp nữa, không dám nghĩ ở nơi này Bạc Nhan đã phải chịu bao nhiêu sự CỰC khổ, vất vả. Phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ mới có thể trở thành Bạc Nhan kiên cường như ngày hôm nay chứ.
Chắc chắn chị ấy sẽ không nói ra đâu.
Cúi đầu nở nụ cười tự giễu cợt chính mình, Tô Nghiêu nhẹ giọng nói: “Đúng là đồ ngốc mà “Hả?” Bạc Nhan đang bận rải chặn cho bọn họ, còn đang bị vùi trong đống chăn nên không nghe thấy những gì Tô Nghiêu vừa nói, liên quay đầu lại nhìn: “Em đang lẩm bẩm một mình cái gì đấy hả? Tại sao chị lại có cảm giác như em đang nói xấu chị vậy?” đó.”
“Đúng vậy, em đang nói xấu chị
Tô Nghiêu mặt liền đỏ lên sau đó tức giận nói.
“Em nói chị đúng là đồ ngốc mà!”
“Không có chuyện gì mà tự nhiên măng chị hả?” Bạc Nhan liền xắn tay áo lên nói: “Em dám tuyến chiến với chị hả? Đúng là đồ không biết lớn nhỏ mà, xem ra là em ngứa đòn rồi đúng không hả?”
Nhìn hai người họ ồn ào như sắp đánh nhau thật đến nơi rồi, Nhậm Cầu chỉ đứng ở một bên nhìn họ mà cười sau đó lặng lẽ giúp Bạc Nhan rải nốt chăn, đợi đến khi bọn họ đùa nghịch đủ rồi quay lại nhìn thì Nhậm Cầu cũng đã để gối lên cẩn thận.
“Em nhìn Nhậm Cầu người ta đi, rồi nhìn lại em đi.”
Bạc Nhan đi tới vỗ vỗ lên chiếc giường đơn mấy cái nói: “Người ta vừa đẹp trai vừa học giỏi lại còn trưởng thành nữa, còn em thì sao cứ cho răng 18 tuổi rồi thì liền trở thành người lớn rồi sao, thật ra em vẫn chỉ là một đứa trẻ ấu trí mà thôi!”
Nhậm Cầu nghe xong câu này liền bật cười, còn Tô Nghiêu thì tức điên lên nói: “Bạc Nhan chị như vậy là có ý gì? Em bảo vệ chị như vậy mà vẫn chưa phải là trưởng thành sao? “Em bảo vệ chị á?” Vẻ mặt của
Bạc Nhan giống như đang nghe kể chuyện cười vậy liên quay đầu chế nhạo: “Chứ không phải là Nhậm Cầu sao? Chị còn tưởng là cậu ấy chứ
Tô Nghiêu nghe thấy câu này liên tức đến nỗi tóc cũng muốn dựng ngược cả lên: “Chị đúng là đồ vô ơn bội nghĩa! Lần sau nếu chị có xảy ra chuyện thì em còn lâu mới tới giúp “Hi!”
Buổi tối hôm nay xem ra là không thể yên ổn được rồi, lúc Tô Nghiêu và Nhậm Cầu đã chuẩn bị đi ngủ thì Bạc Nhan Vẫn còn đang đứng trước gương đắp mặt nạ.
“Không cần phải đắp nữa đầu, da chị đã rất đẹp rồi, cả ngày trang điểm làm cái gì chứ?” Tô Nghiêu lầm bầm nói: “Thật sự không hiểu nổi tại sao con gái mấy người cứ phải trang điểm làm gì chứ, trang điểm để cho ai nhìn chứ? Ngày nào cũng trang điểm như để đi xem mắt vậy, là để thu hút sự chú ý của con trai sao?”
“Em đúng là loại con trai đầu gỗ mà.” Bạc Nhan bĩu môi, tháo miếng mặt nạ xuống vứt vào thùng rác, sau đó nói với Tô Nghiêu: “Thứ nhất, chị làm vậy là để bảo vệ da chứ không phải là trang điểm. Thứ hai, em nghĩ rằng con gái bọn chị trang điểm là để thu hút sự chú ý của đám con trai các em sao, xin lỗi nhé con gái trang điểm là để cho mình ngầm mà thôi. Em đừng bao giờ nghĩ rằng con trai bọn em quan trọng nhé.
Tô Nghiêu bị Bạc Nhan nói như vậy liền sững sờ một lát sau đó nhỏ giọng nói: “Tư tưởng của chị tiến bộ hơn nhiều rồi đấy.
Bạc Nhan vốn định đi lấy serum, tay vừa giơ ra liền dừng lại, cô liền nhìn vào bản thân mình ở trong gương dường như nhìn thấy cô gái nhỏ vừa ngây thơ vừa đáng thương của hai năm trước.
Hai khuôn mặt đối diện nhau trong giây lát cô có cảm giác như mình đang đối diện với quá khứ vậy.
Cô thật sự rất muốn ôm lấy cô gái nhỏ ánh mắt chứa đựng đầy sự đau khổ kia nói với cô ấy rằng, xin lỗi đã khiến cô ấy phải chịu đựng quá nhiều oan ức rồi.
Nếu như giấc mộng về Đường Duy khi đó có thể tỉnh lại sớm một chút…
Bạc Nhan cúi đầu cười tự giễu, dù sao cũng đã tỉnh mộng rồi, bỏ đi bỏ đi.