Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1140




Thế nhưng trong lòng Nhậm Cầu vẫn luôn tồn tại một nỗi lo âu không nói được thành lời, lấy tình huống hiện tại của Bạc Nhan làm ví dụ, nếu vì rời xa Đường Duy nên Bạc Nhan mới có thể sống lại một lần nữa, vậy thì một ngày nào đó gặp lại Đường Duy…

Phải chăng cô sẽ lại thêm một lần tuyệt vọng.

Liếc nhìn người con gái phía sau đang chỉ trẻ xem nên chọn chiếc áo khoác nào, Nhậm Cầu thở dài, đẩy gọng kính lên và nói: “Mặc bừa đi, có phải là sao hạng A ra phổ đâu.”

“Không, em không hiểu đâu.” Bạc Nhan chọn áo khoác xong bắt đầu chọn giày để đi kèm: “Đã đi ra phố, thì phải phối đồ cho tông-xoẹt-tông chứ”

Cô đi đôi bốt dài, ngoảnh đầu lại nhìn Nhậm Cầu lại bất lực đẩy gọng kính, Bạc Nhan tươi cười: “Em có bị cận đầu, việc gì mà suốt ngày cứ phải đeo cặp kinh làm bộ như thật thế?”

“Chị không hiểu đâu.” Nhậm Cầu mỉm cười, lấy lời Bạc Nhan đã nói để đáp lại cô: “Con người ta dù ít dù nhiều cũng đều có một vài thứ ngụy trang.

quỷ em là lớp nguỵ trang của em đây hả?” Bạc Nhân bước tới gỡ cặp kính mắt từ trên mũi Nhậm Cầu xuống, rồi đeo lên mặt mình, cô lầm bầm: “Kinh có độ đầu, chẳng lẽ em có niềm đam mê vào vai thám tử Conan à?”

Nhậm Cầu bật cười với câu nói của Bạc Nhan, cậu lấy lại cặp kính của mình: “Chị nghĩ thế cũng được”

… Sở thích quái gở.

Mười phút sau ở dưới lầu, Nhậm Cầu xuống tầm hầm lấy xe, Bạc Nhan đứng đợi một mình trước cửa chung cư, chủ bảo vệ tươi cười hỏi thăm cô bằng tiếng Anh: “Hôm nay cũng ra ngoài à?”

Bạc Nhan đáp lại bằng nụ cười thân thiện y hệt: “Đúng thế, Nhậm Cầu đến đón tôi đi chơi “Có bạn trai thích thật đấy nhì, ít nhất thì sống một minh ở bên ngoài cũng có người chăm lo Bảo vệ cười tít mắt vẫy tay: “Lát nữa đi ăn à?”

“Vâng, đi ăn tối”

Bạc Nhan gật đầu, không đưa ra lời giải thích cho khái niệm “bạn trai” mà chủ bảo vệ vừa dùng.

Nếu như là trước đây thì có lẽ Bạc Nhan sẽ dò mặt giải thích mối quan hệ giữa mình và Nhậm Cầu, nhưng hiện giờ thì cô không còn như vậy nữa.

Cô chọn cách mỉm cười, hỏi bâng quơ: “Chú muốn ăn gì không? Lát nữa tôi mang về giúp cho “Khách sáo quá!”

Thật ra, anh bảo vệ cũng là người châu Á, nhưng sống ở nước ngoài nên Bạc Nhan đã quen giao tiếp với mọi người bằng tiến Anh, chưa bao giờ biết rằng chú bảo vệ này nói được tiếng Trung. Chú bảo vệ cũng không tiết lộ, mà luôn trò chuyện bằng ngôn ngữ thứ hai, cả hai đều không biết người kia nói được tiếng Trung.

“Bạc Nhan, lên xe.

Nhậm Cầu lái xe ra, hạ cửa kính xuống thấy Bạc Nhan đang tán gẫu với chủ bảo vệ, cũng cất tiếng chào: “chào chú a.”

“Chào chàng trai, lại đến đón bạn gái đấy à?”

Nhậm Cầu lấy ra một bao thuốc lá mới tinh từ trong xe ném cho chủ bảo vệ hiền từ: “Cảm ơn chủ thời gian này đã chăm sóc cho Bạc Nhan “Áy” Chú bảo vệ bắt lấy bao thuốc, nhìn thấy chữ in bằng tiếng Trung bên trên.

Ông chủ ngẩn người, ánh mắt thoảng rừng rừng,nhưng ông ấy không tỏ ra quá xúc động, vẫn dùng tiếng Anh đáp lại Nhậm Cầu: “Cảm ơn nhé Một tia sáng lạnh lẽo ảnh lên trên mắt kính của Nhậm Cầu, cầu cũng giả bộ nở một nụ cười thầm thủy: “Vàng. Nhưng mà chủ ơi, chủ hiểu nhầm rồi.”

Chủ bảo vệ ngơ ngác.

Bạc Nhan đã bước tới bên cạnh chiếc xe hơi, mở cửa bên ghế phụ lái, sau khi ngồi vào thì nghe thấy Nhậm Cầu vừa khởi động xe vừa nhìn đăm đăm vào chủ bảo vệ rồi nói: “Bạc Nhan không phải là bạn gái của tôi.”