Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1035




Cho dù mẹ cô bé là kẻ xấu bị ngàn người khinh thường, nhưng cô bé không hề bị ảnh hưởng. Cô bé thậm chí còn đứng về phía Đường Thi, phân rõ đúng sai, phải trái.

Tối hôm đó Hàn Bằng rời đi, Hàn Nhượng vốn dĩ muốn tiền chị gái mình, nhưng Khương Thích lại bận chuyển đồ ở nhà, anh ta không thể rời đi được, chỉ đành đi đến phòng của Đường Thị và nói: “Cô có thể nhờ anh trai cô tiễn chị gái tôi được không?”

Đường Thi đang xem mã chương trình Đường Duy viết, nghe thấy lời Hàn Nhượng nói, nhất thời chưa kịp hoàn hồn, một lúc sau mới nói: “Ô, chi Băng Băng chuẩn bị về nhà rồi à?”

“Đúng vậy.”

Hàn Nhượng chắp hai tay lại: “Đường Thi, làm ơn! Tôi không biết anh trai cô có rảnh không?”

Đúng lúc Đường Dịch cầm quả táo đi ngang qua: “Có chuyện gì thế? Tôi rảnh.

Hàn Nhượng vui mừng: “Anh Đường, có thể phiền anh đưa chị gái tôi về nhà không?”

Đường Dịch có chút kinh ngạc: “Hả? Tôi?”

“Đúng vậy.”

Hàn Nhượng liếc nhìn Khương Thích đang thu dọn đồ đạc, vẻ mặt rất xấu hổ: “Có lẽ tôi không rảnh..”. truyện đam mỹ

Hàn Nhượng vừa nói xong thì Hàn Băng giả bộ tức giận bước tới: “Được rồi, tên nhóc này, có vợ rồi liên vứt chị gái sang một bên đúng không?”

Hàn Nhượng lập tức nói: “Không phải đầu chị gái của em, cả hai người đều vô cùng quan trọng, thật đấy!”

“Được, để tôi đưa cô ấy về.”

Đường Dịch cầm quả táo đi vào phòng Đường Thi rồi bước ra ngoài, sau đó nói: “Đi thôi.”

Hàn Băng hơi ngạc nhiên, nhin Đường Dịch một cái khác rồi bí mật nói với Hàn Nhượng: “Đây thật sự là anh trai ruột của Đường Thi sao?”

“U” Hàn Nhượng chớp mắt: “Đep trai không?”

Hàn Băng gật đầu: “Đẹp trai! Em bảo người ta đưa chị về “Ừ” Hàn Băng cười toe toét: “Lần này chị vui chưa?” à?”

“Đúng là em trai chị” Hàn Băng một tay kéo Hàn Nhượng: “Được rồi, tôi không làm phiền mọi người nữa, tôi về trước đây! Tôi gọi anh thế nào nhỉ?”

“Cứ gọi tôi là Đường Dịch.”

Đường Dịch mim cười, tiến lên xách túi cho cô rất lịch sự: “Những thứ này đều mang về nhà sao?”

“Ừ, cám ơn anh nhiều.” Hàn Băng đi bên cạnh Đường Dịch suốt đoạn đường, Đường Thi và Hàn Nhượng đứng đó nhìn anh trai và chị gái mình rời đi, hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau. “Tôi nghĩ rằng có một vở kịch hay “Tôi cũng thấy vậy.”

Khương Thích thấy vậy vội vàng chạy tới: “Hai người nói nhỏ cái gì vậy?”

Đường Thi làm một cử chỉ im lặng: “Hàn Nhượng và tôi đang định ghép đôi anh trai tôi và chị gái anh ấy.” Khương Thích che miệng: “Thật không! Hai người đó có vẻ rất hợp nhau đấy, một người là anh cả, một người là chị gái lớn.”

Đường Thi vui vẻ nói: “Cậu đúng là giói đặt tên cho người khác.”

“Không phải đầu” Khương Thích tự đắc hai tay chống nạnh: “Tớ rất thích xem tiểu thuyết ngôn tình trên mạng, được chưa?”

“Vậy thì người như anh, trong mắt độc giả như em được miêu tả như thế nào?” Hàn Nhượng cố ý hỏi. “Ngốc nghếch!”

Khương Thích đỏ mặt đầy Hàn Nhượng đi: “Sao mặt anh càng ngày càng dày thế!”

Nhìn thấy Khương Thích và Hàn Nhượng đánh nhau làm loạn, Đường Thi mim cười thu ảnh mắt lại, sau đó có người kéo tay cô, Đường Thi cúi đầu, nhìn thấy Đường Duy: “Có chuyện gì thể?”

“Sư phụ hỏi con, có nhìn thấy anh Bạch Việt không?” Đường Duy nhíu mày: “Hình như anh Bạch Việt và anh Giang Lăng cãi nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra, mọi người đều không tìm được anh ấy.”

Hả?

Bạch Việt… cãi nhau với Giang Lăng?

Đường Thi lập tức ngồi xổm xuống: “Đừng lo lắng, mẹ sẽ liên lạc với anh trai của Giang Läng là Giang Yết, biết đâu sẽ biết gì đó.”