Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1028: Nhưng mà Bạc Dạ, em thật sự rất nhớ anh




“Đúng vậy” Xe khởi động, Đường Dịch lái xe, Tùng Sam ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh tài xế, Đường Duy và Đường Thi ở hàng sau, bốn người chậm rãi lái xe về nhà.

Khung cảnh này tràn ngập niềm vui, hạnh phúc hòa thuận, hài hòa ấm áp.

Thế nhưng là… thế nhưng là… đôi mắt của Đường Thi có chút lay động.

Bạc Dạ, em rất nhớ anh.

Vào đêm hôm đó Khương Thích và Diệp Kinh Đường đã tranh cãi quyết liệt.

Khi Diệp Kinh Đường hỏi câu đó, ở một góc độ nào đó anh đã biết mình đã thua cuộc.

Anh ta nói: “Khương Thích, em nhất định phải lấy chồng sao, không thể không lấy được sao?”

Những lời này thậm chí còn mang theo sự run rẩy mà ngay cả Khương Thích cũng có thể nghe thấy.

Người phụ nữ bị Diệp Kinh Đường đẩy ngã, không thể tin nhìn xem Diệp Kinh Đường, sau đó lặp lại một lần.

“Anh nói cái gì?”

“Tôi..” Yết hầu Diệp Kinh Đường giật giật lên xuống sau đó bỗng nhiên anh ta nắm chặt cổ áo Khương Thích.

“Không cho phép”

Không cho phép.

“Tuyệt đối không cho phép”

Khương Thích cảm giác bên tai của mình như xuất hiện ảo giác: “Không cho phép tôi cái gì?”

Diệp Kinh Đường không thể nhịn được nữa gầm nhẹ lên tiếng: “Tôi không cho phép em kết hôn với người khác!”

Câu nói này như mang sức mạnh kinh hoàng như một mũi tên bản thẳng vào tim Khương Thích xuyên qua ngực cô từ trước ra sau. Vết thương như bị xé toạc máu chảy ra thành dòng. Cô hít một ngụm khí lạnh như thể cực kì đau đớn, hỏi.

“Diệp Kinh Đường, sao anh có thể tàn nhãn như vậy cơ chứ? Anh làm tôi tổn thương đến cùng cực, bây giờ khi tôi muốn kết hôn, anh lại muốn nhúng tay vào kiểm soát chuyện này của tôi”

Khương Thích không cách nào nhịn được nữa, cô mặc cho nước mắt mãnh liệt tuôn ra.

“Giữa chúng ta không phải đã kết thúc rồi sao? Không phải là anh chê tôi bẩn thỉu sao! Không phải anh nghĩ tôi là loại phụ nữ tùy tiện ai cũng có thể chà đạp sao! Vậy anh dựa vào cái gì mà nói ra mấy lời này? Anh có tư cách gì cơ chứ!”

Diệp Kinh Đường bị Khương Thích liên tiếp chất vấn, trái tim anh cảm thấy đau đớn, là cái loại đau đớn âm ỉ không dứt kia.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày Khương Thích bị ép đến mức nóng nảy mà dùng giọng điệu này nói chuyện với anh ta.

Rốt cuộc cô ấy với anh ta có bao nhiêu phản cảm đây? Hay thậm chí có thể được gọi là hận, phải không?

Diệp Kinh Đường hít một hơi thật sâu: “Khương Thích, có một sô việc không như em nói”

Anh ta nói không cần cô liền không cần, giờ anh ta muốn thì lại có thể dựa vào cái bộ dạng thờ ơ này gọi cô trở lại sao?

“Diệp Kinh Đường, anh có coi tôi như một con người không?” Khương Thích đưa tay hung hăng ấn mạnh vào lồng ngực cô, giống như trái tim của cô đã không còn biết đau vậy.

“Tại sao anh có thể đối với tôi như vậy? Anh rốt cuộc là muốn làm cái gì?”

“Muốn em chia tay với Hàn Nhượng”

Thời điểm Diệp Kinh Đường nói câu này mang theo ý tứ lạnh lẽo khiến Khương Thích run rẩy: “Sau đó quay lại”

Quay lại.

Ý nghĩa sâu xa đằng sau hai từ này là gì?

Diệp Kinh Đường nói muốn Khương Thích quay lại, quay lại làm cái gì đây?

Thật ra anh ta muốn nói rằng: “Khương Thích… hãy quay lại và bắt đầu lại từ đầu”

Anh ta hối hận rồi, thực sự rất hối hận.

Tuy nhiên, khi anh ta nói ra những lời đó, nó lại trở thành những lời khiến người †a vô cùng tổn thương, nó phảng phất giống như đang ức hiếp Khương Thích, buộc cô ấy phải chia tay với Hàn Nhượng, sau đó quay lại bị một mình anh ta ác liệt chiếm giữ.

Trên thực tế, Khương Thích đích thực là hiểu như vậy.

€ô ta nhìn thẳng vào Diệp Kinh Đường một hồi lâu, sau đó nhấn mạnh từng câu từng chữ.

“Không có khả năng”

Không có khả năng.

Bốn chữ này đánh nát mọi mong đợi cùng hy vọng của Diệp Kinh Đường.

Anh ta hung ác, gắt gao nằm lấy bả vai Khương Thích: “Em có biết em đang nói cái gì không? Em đừng có ép tôi phải ra tay với Hàn Nhượng!”

Ra tay với Hàn Nhượng?

Khương Thích thật muốn cười khi đối mặt với một Diệp Kinh Đường đang tức giận tới mức hổn hển như vậy.

Anh ta lại dùng một chiêu thế này, lại là chiêu hạ lưu uy hiếp người khác!

“Đừng có mơ tưởng uy hiếp tôi lần nữa!”