Kết thúc…
Những năm tháng vướng bận cùng với Bạc Dạ, cũng như việc theo đuổi sự thật trong sương mù, tất cả đều được đưa ra ánh sáng và kết thúc rồi. “Anh định thú nhận mọi thứ về Vinh Nam với mọi người
Tô Kỳ thu tay lại trên đỉnh đầu Đường Thi: “Vinh Nam khi trở về vẫn là tổng thống. Những người bị nhốt trong vụ án rơi máy bay giả thật ra đã được giải thoát, người nhà của những người đó lại khóc lại cười, nói rằng cuối cùng họ cũng nguyên vẹn quay lại rồi.”
Đường Thi dừng lại một chút: “Vinh Nam thả người đi rồi
Tô Kỳ nói: là… anh ta muốn làm cái gì đó cái gì cũng không đủ.” Đường Thi dựa lưng vào “Vinh Nam cả đời đã phạm quá nhiều tội ác, anh ta không có cách nào giải thoát được cả. Có lẽ đây là cách tra tấn tốt nhất đối với anh ta rồi.”
Trong một thời điểm nào đó, mọi người sẽ phải chịu sự tra tấn trong nội tâm của chính mình.
Tô Kỳ trầm mặc không nói chuyện, hồi lâu sau anh ta mới nói: “Đúng rồi, Khương Thích nhận lời cầu hôn của Hàn Nhượng rồi, bọn họ sẽ sớm kết hôn thôi.” Đường Thi ngây cả người, không ngờ lại có diễn ngoài ý muốn này, sau đó lại nở nụ cười: “Thật sao? Khương Thích đã suy nghĩ cẩn thận rồi à?”
Tô Kỳ nhìn thấy Đường Thi cười, cuối cùng cũng yên tâm một chút: “Bon họ nói, họ sẽ không bao giờ trải qua chuyện như thể này nữa. Chỉ cần kết hôn sớm thì bọn họ mới có thể cám thấy an tâm.”
Đường Thị nghĩ có lẽ kết quả này là tốt nhất, nhưng lại đột nhiên nhớ tới Diệp Kinh Đường.
Theo bản năng nói với cô rằng có lẽ sự việc của Khương
Thích sẽ không nhanh chóng kết thúc như vậy.
Bởi vì Diệp Kinh Đường không phải người dễ dàng buông tay. Anh ta quả giống Bạc Da, chỉ khi anh ta chết tâm hết lần này đến lần khác, thẳng đến ngực không có một ngọn cỏ, anh ta có lẽ mới có thể buộc chính mình từ bỏ. “Mọi người đều thật tốt, việc tiếp theo cũng thật tốt.”
Tô Kỳ vươn tay đến trước mặt Đường Thi: “Vậy còn em thì sao, Đường Thi?”
Nếu nói hết thảy mọi chuyện đều hoàn toàn kết thúc, Đường Thi, em lại muốn đi con đường nào đây? “Tại sao anh lại đến đây?”
Đường Thi hỏi, khiến cho trong mắt Tô Kỳ lóe lên một tia cảm xúc kỳ lạ.
Sau một hồi im lặng, Tô Kỳ thở dài: “Chà, thật ra… lúc đầu tôi và Phúc Trăn cùng một nhóm. Phúc Trăn có một cô em gái bị An Mật tông xe vào, nhưng mà lần đó, tôi đã thay An Mật vào tù. Sau khi tôi đi ra, Phúc Trăn đã tìm thấy tôi. Anh ta hy vọng sẽ cùng tôi liên thủ đi tìm người đứng đăng sau An Mật”
“Sau đó lại phát hiện ra người chống lưng đứng sau An Mi là Vinh Nam”
“Đúng vậy.” Tô Kỳ cười gằn: “Tôi đã từ từ dồn hết sức tập trung vào những người này.”
“Lúc đầu, anh nghĩ Bạc Dạ khiến An Mật đâm xe vào cô gái kia? Vậy là anh đã thử tôi và Bạc Dạ”
“Ừ” Tô Kỳ thừa nhận: “Lần này tôi đến, là Bạc Da nhờ tôi.” Đường Thi run rẩy ngẩng đầu nhìn Tô Kỳ với vẻ hoài nghi. “Cậu ta từng gọi cho tôi vào lúc nửa đêm và nói, nếu có chuyện gì xảy ra với cậu ta… hãy để tôi chăm sóc cho em.”
Tô Kỳ lắc đầu: “Chết tiet, tên này làm cái quái gì vậy, thật giống như là để lại di ngôn sau cùng vậy. Nhưng cậu ta nói nhanh như vậy, nửa đêm liền nói chuyện này với tôi, còn giải thích hết moi tang sự. Tôi nghĩ cậu ta nói đùa, nhưng tôi không ng..”
Không ngờ..
Đường Thi nhàn nhạt run lên. “Đường Thi, em khỏi bệnh rồi, tôi đưa em đi ra ngoài. Sau đó, em muốn đi đâu thì nói cho tôi biết, tôi sẽ đưa em và Đường Duy đi du lịch.”
Tô Kỳ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Đường Thi, khiến cho Đường Thi thở dốc một hồi. “Đừng… Đừng đợi Bạc Dạ nữa”