Âm thanh này làm cho sắc mặt của Diệp Kinh Đường đột nhiên thay đổi, người anh ta dẫn đến giằng co với người mặc áo đen của Vinh Nam, mà Vinh Nam nhìn thấy cảnh hỗn loạn này, nhìn thấy người của mình không ngừng bị chế ngự, đến lúc sau, trên mặt của anh ta chỉ còn lại sự chết lặng.
Không quan trọng.
Dù sao thì mạng sống của những người này, cũng chỉ là quân cờ để đổi lấy Vinh Bắc mà thôi.
Đến cùng có còn sống hay không, thật sự không quan trọng lắm.
Anh ta quay đầu nhìn Đường Thị, thấy đôi mắt vô hồn của Đường Thi không ngừng từ cửa sổ nhìn xuống, tư thế đó, giống như là đang cầu xin ông trời, làm cho Vinh Nam rất hài lòng Anh ta chính là muốn nhìn thấy biểu cảm này của Đường Thị, cái loại biểu cảm dùng hết sức để chống lại anh ta, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi vẻ mặt bị trù tính trước trong kế hoạch.
“Ha ha ha ha.”
Vinh Nam giống như phát điên, hai mắt đỏ tươi nhìn chăm chằm vào từng người bọn họ: “Cho dù bây giờ bản lĩnh của các người có cao đến đâu… thì vẫn không thể thay đổi kết cục của sự hủy diệt! Bạc Dạ đã chết rồi, sẽ không. có thể phá vỡ kế hoạch này nữa”
‘Vào khoảnh khắc đó, Đường Thi không biết dòng cảm xúc từ đâu tuôn trào ra, giống như một cơn sóng xô bờ, cuồn cuộn kéo đến nhấn chìm cô.
Điều còn đọng lại trong tâm trí cô, là thước phim chiếu chậm về những cảnh tượng ở cùng với Bạc Dạ và mọi người trước đây.
Từ lúc bắt đầu yêu đương, đến sau đó bị Bạc Dạ đưa vào tù, cho đến khi tình huống được chuyển biến, Bạc Dạ ở trên TV trả lại sự trong sạch cho cô, thậm chí cho đến sau này, cơ thể đụng phải họng súng lạnh lo, kéo Tùng Hi cùng nhau rơi xuống vực thắm…
Tất cả những hồi ức này, cứ liên tiếp hiện ra, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, cuối cùng dừng lại ở cảnh trước khi Bạc Dạ rơi xuống biển, trên khuôn mặt mang theo sự lãnh đạm không vui không bị Có phải anh ấy… Đã nghĩ đến cuối cùng sẽ có loại kết quả như vậy, cho nên thật ra đã sớm chuẩn bị tâm lý, cho dù là trơ mắt nhìn máy bay trực thăng rơi xuống, nhưng bởi vì nghĩ đến Hàn Nhượng vẫn còn ẩn nấp trên tàu, nên anh ấy cảm thấy yên tâm rồi Yên tâm rồi, mặc kệ kết cục có như thế nào, thì cũng… Có thể chấp nhận được.
‘Vành mắt của Đường Thi đỏ hoe, những hồi ức đó cũng đủ bóp chết cô, huống chỉ…
Huống chi Hàn Nhượng đã nói hết cho cô biết.
Nói với cô rằng Bạc Dạ đã từng lập một kế hoạch rất dài và tàn nhãn, thậm chí khi ở bước cuối trong kế hoạch, anh ấy đã dùng mạng sống của mình để kết thúc toàn bộ trận chiến.
Miễn là Đường Thi không bị thương tổn gì Diệp Kinh Đường cũng biết kế hoạch này, chỉ là anh ta không ngờ rằng, Bạc Dạ sẽ thật sự lựa chọn cách này…
©ó một lần trong đêm khuya tĩnh lặng, ¡a Bạc Dạ: Diệp Kinh Đường cũng từng hỏi “Anh chắc chản phải làm như thế thật sao?”
Bạc Dạ im lặng không đáp, nhưng đó cũng là câu trả lời thẳng thắn nhất.
Diệp Kinh Đường nói: “Anh không sợ Đường Thi sẽ hận anh sao?”
Hận, còn tốt hơn là quên đi.
Bạc Dạ luôn nói câu nói này, hoặc, đã là thói quen rồi, tất cả đều là do ông trời sắp đặt, muốn để Đường Thi nhớ kỹ chính mình.
Dù cho không còn yêu nữa, dù cho bọn họ đã không còn làm tổn thương nhau nữa, nhưng cũng không muốn cứ như vậy mà quên nhau một cách hờ hững.
Vì vậy, phải ghi nhớ.
Ghi nhớ một cách sâu đậm.
Phải khắc ghi tên của anh vào máu thịt của em, sống, anh muốn em nhớ đến anh Chết rồi, anh cũng muốn em phải nhớ rõ anh.
Đường Thi đã từng không biết bao nhiêu lần sụp đổ trước người đàn ông tên Bạc Dạ này, nhưng chưa có lần nào, thê thảm như lần này.
Cô giống như một đứa trẻ hoàn toàn mất hết cơ chế phòng ngự, được người của Diệp Kinh Đường đỡ đi, cả người trực tiếp ngã về phía trước, thậm chí còn… Còn đứng không vững.
Nếu như nói cái chết của Vinh Bắc, gây ra tốn thương cho Vinh Nam, là hoàn toàn khoét rỗng tâm hồn của anh ta, vậy thì Đường Thi của hiện tại, có lẽ cũng giống hệt như lúc Vinh Nam mất đi Vinh Bắc.