Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1003: Yêu nhau cũng giết nhau, không còn cách nào khác




Là Tổng thống trên cả nghìn người có biết bao nhiêu cô độc cơ chứ?

Cô độc tới mức bên cạnh anh ta đã không có bất kỳ một người thân cận nào nữa, dù là có tồn tại một cô em gái sinh đôi long phượng thai của mình ở bất kỳ lúc nào cũng sẽ ảnh hưởng tới địa vị của anh ta.

Vinh Nam thường xuyên nghe thấy có người nói năng lực của Vinh Bắc vô cùng mạnh mẽ, cũng thường xuyên nghe họ khích lệ là Vinh Bắc là không có ai thay thế được cô ấy, anh ta thân là Tổng thống lại có thấy có một cảm giác vô cùng sợ hãi.

Anh ta sợ áp lực mà cô em gái này mang lại cho mình.

Hiểu người ưu tú như Vinh Bắc thì không thể để c( còn sống, bởi vì nếu cô ấy còn sống thì sẽ ảnh hưởng tới anh ta Ở thành phố này, quốc gia này, người đời đều nói vị Tổng thống thần bí khó lương này.

là một người trẻ tuổi, vô cùng tài ba, có thể quản lý đất nước này thật rõ ràng ngay ngắn, nhưng lúc này lại có một người cũng tài giỏi như vậy xuất hiện thì người dân sẽ nghĩ như thế nào?

Từ xưa đã có câu nhà đế vương vốn vô tình.

Trước tới giờ luôn cô độc một mình.

Anh ta thân là một tổng thống, vậy nhất định cả đời này sẽ có vận mệnh cô độc, bên người anh ta sẽ không chứa được người nào nhàn hạ.

Cho nên lúc đó, Vinh Nam đã nổi lên sát ý muốn giết Vinh Bắc và cả Thất Tông Tội Lý.

Nhưng sau khi Vinh Bắc thật sự chết rồi, Vinh Nam lại cảm thấy trái tim mình trống rỗng tới kỳ lạ Nhóm người Phong Thần đưa thi thể Vinh Bắc từ trong trận chiến kia trở về, chứa ở bên trong quan tài, rồi trực tiếp đưa tới trước mặt Vinh Nam.

Giờ phút ấy, Vinh Nam nhìn chằm chằm vào cái quan tài mà chết lặng, đột nhiên trái tim của anh ta co rút không ngừng.

Anh ta cảm thấy dường như mình thở không nổi nữa rồi, tâm trạng càng thêm dữ dội, vậy mà anh ta không có cách nào đứng vững được, cả người cứ lùi về sau, lung la lung lay mấy lần mãi cho tới khi Ngải Tư lo lắng đi qua đỡ anh ta.

“Vị này, anh không sao đó chứ?”

Không có sao à?

Bên tai Vinh Nam vang lên từng tiếng ông ông khó chịu.

Anh ta được Ngải Tư và Lục Y Đình đỡ đi lên, có người mở nắp quan tài ra, Vinh Bắc đang nằm trong đó với hai mắt nhằm chặt, gương mặt đã được người ta trang điểm qua nên không còn mùi máu tanh, chỉ là không còn chút máu này, tái nhợt nằm đó, từ xa nhìn lại thì cứ như cô ấy đang ngủ vậy.

Nhưng là cô ấy đã không còn hít thở nữa rồi Năm nay anh ta vừa tròn hai mươi tuổi, chỉ số thông minh vô cùng cao, trên thế giới này em gái ruột của anh ta – người thân duy nhất mà anh ta từng bước bày mưu để đẩy vào đường cùng, bây giờ cô ấy cứ nằm đấy ở trước mặt của anh ta.

Trong một lúc Vinh Nam cảm thấy dường như trước mặt mình đen kịt một mảnh, cả trời đất đều sụp đổ xuống. Anh ta bất giác nhận ra loại cảm giác này có tên là đau lòng.

Đau lòng? Đau lòng vì ai chứ?

Vì Vinh Bắc sao?

Vinh Nam đứng ở đó, ngón tay đã có hơi hướng run rẩy, cách một lúc, anh ta mới đưa tay chạm lên khuôn mặt của Vinh Bắc, cảm xúc lạnh lẽo như băng đá đó chứng tỏ sinh mạng đã tan biến, Vinh Nam khổ sở nhảm chặt mắt lại, không muốn mình phát ra bất kỳ âm thanh nào nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được.

Từ sâu bên trong linh hồn của anh ta, có một tiếng kêu rên đầy đau đớn tưởng như: tan nát cõi lòng, nó liều mạng chui ra khỏi khe hỏng của cảm xúc khiến anh ta muốn điên lên mất.

Thật sự quá khổ sở mà.

Trên thế giới này, anh ta cảnh giác nhất chính là em gái của mình, điều đó khiến anh ta nhận phải áp lực từ cô em gái này.

Anh ta coi cô ấy là một kẻ thù vốn có, coi cô ấy thành kẻ thù, cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của cả đời mình, nhưng ở cảnh tưởng như bây giờ, họ đã đấu tranh nhiều năm với nhau nhưng kết quả…

Kết quả lại là…

Vinh Nam nhận ra, ngoại trừ một cô em gái này thì bên người anh ta không còn một ai khác nữa.

Hai người bọn họ đúng là trụ cột duy nhất của người kia và cũng là… niềm an ủi của nhau. Vừa yêu vừa hận, không còn gì khác.

Mà cô gái duy nhất theo anh ta vượt qua nhiều năm cô độc như vậy lại bị anh ta, tự tay… hại chết