Bà Cốt Khương Tô

Chương 7: Chương 7





Đến buổi tối nó càng tỏa ra âm khí đáng sợ, chỉ cần đi ngang qua khoảng sân thôi đã cảm nhận được hơi lạnh lẽo kia.

Căn nhà này là do Khương Tô mua, cô nhìn trúng mảnh đất dữ này, sau đó ép giá thấp đến mức không thể nào tin nổi để mua nó.

Ông Tôn cầm chìa khóa đi đến mở ổ khóa trên cửa.

Sau đó đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa ra.

Cánh cửa có tuổi đời quá lâu phát ra tiếng “Kẽo kẹt” chói tai trong buổi tối tĩnh mịch, phía trước chính là một luồng gió âm u ập tới, lạnh lẽo bức người, làm sau gáy ông Tôn lập tức nổi đầy da gà.

“Ông cứ ở lại đây, một mình tôi đi vào.

” Khương Tô cất bước đi vào trong, chỉ một câu nhẹ nhàng như vậy đã cản bước chân đang chuẩn bị tiến lên của ông Tôn.


Bước chân Khương Tô cứ như đi tản bộ trong sân vắng, đi về phía cửa lớn, bên tai loáng thoáng nghe thấy âm thanh kỳ quái bên trong, bước chân cô nhẹ nhàng uyển chuyển giống như không có chút trọng lượng nào, mũi chân đạp lên lá khô trong sân, nhấc chân lên, lá khô vẫn hoàn hảo không tổn hại gì.

Cô im hơi lặng tiếng đi đến trước cửa, bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhàng giơ lên trong đêm đen, ngón tay tinh tế nhợt nhạt chạm lên cánh cửa, đẩy nhẹ một cái, cánh cửa chính dày nặng bị đẩy ra một cách dễ dàng.

Một luồng gió lạnh ập đến trước mặt, mái tóc dài Khương Tô nhẹ nhàng bay lên, tựa như có âm thanh nào đó khẽ thủ thỉ bên tai cô, trên đầu giống như có thứ gì đó đáp xuống, đôi môi đỏ ửng trên khuôn mặt Khương Tô nhẹ nhàng cong lên.

Cô hơi ngẩng đầu lên, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt dữ tợn vắt vẻo, cái đáp trên đầu cô chính là đầu tóc của con quỷ thắt cổ này.

Khương Tô lùi lại một bước, không phải sợ mà là vì buồn nôn, cô tặc lưỡi đầy chán ghét, ngay sau đó bàn tay như bạch ngọc của cô thò về phía trước, dễ dàng bắt được chùm tóc dài của con quỷ thắt cổ kia, sau đó dùng sức kéo mạnh nó xuống!Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đầy bén nhọn.

Con quỷ thắt cổ treo giữa không trung lập tức bị đập mạnh xuống mặt đất, bốc lên một lớp tro bụi thật dày.


Tròng mắt vì sung huyết mà bị lồi ra khỏi hốc mắt của con quỷ thắt cổ đã lóe lên biểu cảm không dám tin.

Còn chưa kịp hoàn hồn lại thì có bàn chân dẫm lên trên ngực.

Khương Tô đạp một chân lên trên ngực con quỷ thắt cổ, đôi mắt phủ đầy sương mù lóe lên sát khí lạnh lẽo, sau đó nhìn lướt qua phòng khách trống rỗng, cười khẩy một tiếng.

Giọng nói mềm mại pha chút lạnh lẽo vang vọng rõ mồn một quanh căn biệt thự.

“Không mời mà dám đến sống trong nhà của ta, đám ma quỷ tụi mi đúng là không biết phép tắc.

”Đám ma quỷ trốn trên lầu hai vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc thì lập tức run cầm cập, bắt đầu túm tụm vào nhau mở cuộc họp khẩn cấp.

Con ma số một: “Có phải ả sát tinh kia không?”Con ma số hai: “… Hình như không sai, giọng này cho dù tao có hồn phi phách tán tao cũng nhớ rõ!”Con ma số ba: “Tao mới vừa nhìn thấy, chính là ả ta, mấy chục năm trước, dáng vẻ không hề thay đổi chút nào!”Con ma số một: “Không phải nói ả ta chết rồi sao! Sao lại về rồi?”Con ma số ba: “Chết thật chết thật! Sát tinh kia về rồi, ngày lành của chúng ta đã tận!”“Mấy người đang nói ai thế?” Tiểu quỷ mới tới là một bé trai tầm tám chín tuổi, mới chết chưa được năm năm, nghe thấy đám lão quỷ đang bàn luận, lập tức tò mò bay qua hỏi.

Mấy lão quỷ đã ở đây vài thập niên dùng ánh mắt gần như là trìu mến nhìn nó.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin.