Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 96: Trường Tuế nhìn một cái, liền có chút kinh tâm động phách




Hai người không biết đã hôn nhau bao lâu, lúc hai đôi môi tách ra, gương mặt của cả hai đều đỏ bừng.

Hạ Luật bưng lấy mặt cô, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt v e gò má cô, lọn tóc chưa khô phủ xuống lông mày, đôi mắt đào hoa lãnh đạm lúc này đen nhánh ướt át, long lanh ánh nước, đuôi mắt hơi đỏ, Trường Tuế vừa nhìn liền thấy rung động lòng người.

Anh rũ mắt xuống, đôi mắt dưới hàng mi đen nhánh tối sầm khi nhìn thấy cánh môi của Trường Tuế bị anh hôn đến đỏ thắm.

Chờ hơi thở của cô thông thuận, anh lại nhẹ nhàng hôn cô lần nữa, ngậm lấy cánh môi bị anh hôn đến đỏ thẫm, dịu dàng hôn m út, đôi mắt đào hoa thâm thúy ẩm ướt nhấc lên, ánh mắt giống như dây leo quấn chặt lấy cô.

Đầu ngón chân của Trường Tuế đều co lại, quá xấu hổ, cô duỗi tay che mắt anh lại, lầu bầu nói: “Đừng nhìn em…”

Cô cảm thấy lòng bàn tay tê dại, lông mi của Hạ Luật đang quét nhẹ trong lòng bàn tay cô.

Cô còn nghe thấy tiếng chuyển động trên yết hầu của Hạ Luật, khiến cô cũng nhịn không được nuốt nước bọt.

Hạ Luật bị che kín mắt, anh dừng một lát, sau đó vừa dịu dàng lại bình tĩnh mặc cô che mắt mình và tiếp tục hôn cô.

Nụ hôn cuối cùng cũng kết thúc, Hạ Luật nắm lấy cổ tay cô kéo xuống, cô ôm cổ anh và cúi đầu vào trong cánh tay anh như đà điểu, chôn mặt ở bên gáy anh bất động, ngọn tóc ẩm ướt của anh chọc vào mặt cô ngưa ngứa mà cô cũng mặc kệ, cứ dính vào người Hạ Luật không nhúc nhích.

Hạ Luật cũng ôm lại cô, tay chân của anh dài nên ôm Trường Tuế như ôm một đứa trẻ, hai người lẳng lặng ôm nhau, lẳng lặng hưởng thụ khoảnh khắc tim đập dịu dàng và rung động không dứt.



Mặc dù Trường Tuế chuyển đến nhà Hạ Luật nhưng lại ngủ ở phòng giành cho khách. Mặc dù mỗi đêm cô đều nhịn không được leo lên giường Hạ Luật muốn anh dỗ mình ngủ, nhưng mặc kệ cô ở trên giường anh ngủ muộn thế nào thì sáng ngày hôm sau đều tỉnh lại trên chiếc giường trong phòng giành cho khách.

Sau khi Trường Tuế nếm trải cảm giác tê dại trong tim khi hôn, cô có chút nghiện, và mỗi lần Hạ Luật đều rất hợp tác.

Gần đây lịch trình của Trường Tuế cũng giảm bớt, chỉ cần không ra cửa liền ở nhà bám dính Hạ Luật, hai người cùng xem kịch bản 《Kiếm Linh》, đối lời thoại, có lúc sẽ đối diễn, còn có lúc chẳng làm gì hết, chỉ nằm trên ghế sô pha trong phòng khách ôm nhau ngủ nướng.

Chỉ cần ôm Trường Tuế, ngửi mùi hương khiến người khác an tâm trên người cô, Hạ Luật luôn có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, như thể anh muốn bù lại tất cả những giấc ngủ mà anh đã bỏ lỡ trước đó.



Gia đình của Game đã chiếm căn nhà của Trường Tuế, và “ép” cô phải chuyển ra ngoài.

Bạch Doanh không có cảm giác gì, cô ấy luôn luôn giữ thái độ đương nhiên phải vậy.

Bởi vì Game đã trả một khoản tiền lớn làm “phí dịch vụ”, cùng với việc nhìn ra Trường Tuế cố ý mượn cớ để chuyển sang ở chung với Hạ Luật, cho nên cậu ta ở lại nơi này mà không hề có gánh nặng tâm lý.

Chỉ có Trương Thanh Đông thấp thỏm không yên vì đã ở trong nhà Trường Tuế còn chèn ép chủ nhân ra ngoài, vô cùng băn khoăn, nghĩ tới nghĩ lui liền đề nghị trả tiền thuê nhà cho Trường Tuế.

Sau khi lên mạng tra giá thuê nhà ở khu dân cư này, anh ta đã bị sốc, tiền thuê nhà một tháng đã bằng nửa năm tiền lương của anh ta mất rồi.

Tuy số tiền vượt xa sức tưởng tượng nhưng anh ta nhưng anh ta không phải là người thích lợi dụng, vì thế anh ta nghiến răng quyết định trả tiền thuê nhà.

Trường Tuế vẫn có ấn tượng rất tốt về Trương Thanh Đông, thấy anh ra lại có thể nghĩ đến việc trả tiền thuê nhà cho mình liền cảm thấy anh ta tốt hơn so với một số người ở một cách yên tâm thoải mái nào đó rất nhiều, vì thế cô tốt bụng nói cho anh ta biết rằng Game đã trả tiền thuê nhà rồi, dặn anh ta cứ yên tâm ở lại.

Lúc này Trương Thanh Đông mới cảm thấy nhẹ nhõm và quyết định tìm Game để bàn về chuyện tiền thuê nhà.



Cục Quản lý Yêu quái tạm thời không có động tĩnh gì khác, giống như kiêng dè Trường Tuế nên không dám xuống tay, hoặc là chưa tìm thấy cơ hội ra tay.

Bạch Doanh chưa từng xuất hiện ở bên ngoài.

Nếu như là người thường, dù cho Bạch Doanh có trốn đi, Cục Quản lý Yêu quái cũng có vô số phương pháp có thể sử dụng, nhưng Trường Tuế không phải là người thường.

Lúc mọi người đều cho rằng Cục Quản lý Yêu quái đã đi đến thời điểm kết thúc.

Trường Tuế lại biết rất rõ, đây chẳng qua chỉ là sự yên tĩnh trước giông bão mà thôi.



Trường Tuế ký hợp đồng với 《Kiếm Linh》, đoàn phim tạm thời tính giữ bí mật.

Nhưng trên thế giới không có bức tường nào mà không lọt gió.

Trên mạng nhanh chóng lộ ra tiếng gió nói rằng 《Kiếm Linh》 đã quyết định chọn Khương Trường Tuế.

Ngay lập tức, một hòn đá dấy lên ngàn cơn sóng, rất nhiều blogger đều đăng tải tin tức nóng hổi này, nhưng đa số cư dân mạng đều bình luận tỏ ý không tin.

Dù sao thì 《Kiếm Linh》 cũng là một bộ phim được đầu tư lớn, nam chính là Hạ Luật, nhưng ứng cử viên cho vị trí nữ chính không ngừng thay đổi, tiểu hoa đán đang nổi tiếng có độ tuổi phù hợp với vai nữ chính đều bị đánh trượt.

Bây giờ lại còn nói là Khương Trường Tuế, quả thật rất ít người tin tưởng.

Mặc dù Trường Tuế đã xuất hiện trước mắt công chúng được một thời gian nhưng cô vẫn chưa có căn cơ. Cô nổi tiếng không phải dựa trên tác phẩm mà dựa vào các loại tin tức bên lề và biểu hiện cũng được xem là tỏa sáng trong mấy chương trình tạp kỹ cùng với khí chất độc đáo và nhan sắc có thể đứng đầu một nhánh trong giới giải trí.

Mặc dù cô đã đóng hai bộ phim, còn đều là phim của đạo diễn nổi tiếng, nhưng một bộ thì phân diễn chỉ có mấy phút, một bộ khác thì dù đất diễn khá nhiều và vai diễn cũng có chiều sâu nhưng đến giờ vẫn chưa lên sóng. Công chúng hoàn toàn không biết chút gì về kỹ thuật diễn xuất của Trường Tuế.

Đối với một tác phẩm có chế tác lớn như《Kiếm Linh》, đoàn phim vì lí do an toàn chắc chắn sẽ chọn diễn viên có sức hút phòng vé, đây cũng là lí do mà bọn họ kiên quyết chọn Hạ Luật. Hiện tại, đoàn phim đã mời gọi được Hạ Luật, chẳng lẽ bọn họ sẽ chọn một người mới không có tác phẩm nào và kỹ năng diễn xuất vẫn còn là ẩn số làm nữ chính ư?

Vì vậy, dù tin tức về vai diễn được tung ra nhưng vì độ tin cậy quá thấp dẫn đến không ai tin tưởng nó là sự thật.

Còn có không ít bình luận trào phúng Trường Tuế cố tình mượn 《Kiếm Linh》 để sao tác*.

* sao tác: Nó là hành vi tung ra các tin tức về bản thân để tuyên truyền quảng bá cho chính mình. Nó có thể hiểu là ‘lăng xê’ nhưng mang nghĩa không tích cực lắm.

Bàn Tử không hề tức giận tức giận khi lướt thấy những bình luận đó trên mạng, trái lại anh ta còn lén mừng thầm.

Chờ đến lúc đoàn phim phát thông báo chính thức, xem mấy cư dân mạng này tự vả mặt thế nào.



Trường Tuế không bao giờ chú ý đến những gì được nói trên Internet.

Hiện tại, cô đang gặp một chút rắc rối.

Tiểu Vũ gọi điện thoại đến nhờ cô qua thăm Hứa Diệu.

Thì ra Hứa Diệu dính vào nghiện rượu, anh ta bắt đầu liên tục uống rượu, còn thường xuyên gọi một số người mà Tiểu Vũ không quen biết tới nhà mở tiệc khiến cho nhà cửa loạn hết cả lên. Mỗi ngày anh ta đều uống say khướt đến bất tỉnh nhân sự, còn không cho phép Tiểu Vũ gọi điện thoại cho Trường Tuế.

Nhưng Tiểu Vũ thật sự không thể nhìn anh ta tiếp tục sa đọa như vậy nữa, anh ta lén lút chạy ra ngoài gọi điện thoại cho Trường Tuế.

Lúc Trường Tuế đến, dù cách một cánh cửa thì cô vẫn có thể nghe được tiếng nhạc ầm ĩ dội lên cửa.

Tiểu Vũ đến mở cửa cho cô.

Hai người đóng cửa trước rồi mới nói chuyện một lúc trên hành lang.

Tiểu Vũ nói với cô rằng sau ngày hôm đó, tình trạng của Hứa Diệu đã khá hơn. Nhưng một ngày nọ, Diêu Dịch Bác đột nhiên đến tìm Hứa Diệu, và anh ta đã bị đuổi ra ngoài.

Nhưng lúc Diêu Dịch Bác rời đi, trên mặt ông ta có vết thương, trên mặt chảy đầy máu, rời đi với gương mặt rất khó nhìn.

Anh ta tưởng rằng Diêu Dịch Bác và Hứa Diệu đánh nhau liền xông vào trong, vừa vào liền thấy mặt đất lộn xộn, Hứa Diệu vẫn bình an vô sự, nhưng dường như đã bị rút hết sinh lực.

Từ ngày đó trở đi, anh ta bắt đầu uống rượu, công ty cũng chậm rãi giao cho Hứa Diệu một số việc, nhưng Hứa Diệu không muốn nhận, mỗi ngày chỉ ở nhà ngủ, ngủ dậy liền gọi điện thoại kêu người đến nhà mở tiệc, sống một cách thối nát và sa đọa.

Tiểu Vũ đã muốn nói cho Trường Tuế từ sớm nhưng có lẽ Hứa Diệu đoán được anh ta sẽ gọi điện thoại cho Trường Tuế nên đã uy hiếp anh ta rằng nếu anh dám liên lạc với Trường Tuế thì sẽ bị đuổi việc.

Tiểu Vũ bực bội nói: “Cho dù tôi phải nghỉ việc, tôi cũng không muốn nhìn thấy Hứa Diệu mỗi ngày đều là dáng vẻ như thế này. Trường Tuế, bây giờ chỉ có lời cô nói thì anh ấy mới chịu nghe vào, xin cô đấy, hãy giúp anh ấy lần nữa, kéo anh ấy một tay.”

Thấy Tiểu Vũ tình chân ý thiết như vậy, Trường Tuế cũng bị cảm động, cô gật đầu bảo cậu ấy mở cửa.

Cửa vừa mở ra.

Âm thanh đinh tai nhức óc bên trong lập tức đập vào mặt, không biết ai đã lắp một cái đèn màu lớn trong nhà, tắt đèn đi, quầng sáng sặc sỡ đủ màu lúc ẩn lúc hiện, Trường Tuế nhíu mày, sau đó lại gần và nói với Tiểu Vũ một câu.

Tiểu Vũ nghe lời cô nói, anh ta gật đầu rồi chui vào cửa. Không lâu sau, phòng khách vốn lờ mờ ánh đèn đột nhiên sáng bừng lên, tiếng nhạc cũng dừng lại.

Mười mấy nam nữ trẻ tuổi đang tưng bừng nhảy nhót trong phòng khách lập tức kêu ầm lên, có người bất mãn lớn tiếng hỏi là ai mở đèn, là ai tắt nhạc.

Tiểu Vũ mở đèn và tắt nhạc xong liền chạy về bên cạnh Trường Tuế, tự giác đứng sau lưng cô đảm đương chân chó.

Trường Tuế cất bước vào phòng với gương mặt lạnh lùng, mắt lạnh quét một vòng quanh phòng khách.

Cô không nói chuyện, nhưng toàn thân lại tản ra khí tức không dễ chọc.

Cô đứng ở cửa, ánh mắt liên tục tập trung vào từng người.

“Cô là ai?” Có người hỏi với giọng điệu không bất mãn tức giận.

Lập tức có người trả lời thay Trường Tuế: “Có phải là cái cô Khương Trường Tuế đó không?”

“Ai vậy?”

“Một tiểu minh tinh quen biết với Hứa Diệu, đoán chừng cũng là Hứa Diệu gọi đến.”

“Ôi, em gái à, em cũng đến để chơi sao? Qua đây nào!”

Trường Tuế lười để ý bọn họ, cô trực tiếp hỏi Tiểu Vũ: “Hứa Diệu đâu?”

Tiểu Vũ nhìn quanh bốn phía, sau đó nói: “Vừa nãy còn uống rượu trong phòng khách mà.”

Trường Tuế nhìn nhóm người đó, lạnh lùng nói: “Ngại quá, hôm nay kết thúc ở đây, mọi người có thể đi rồi.”

Có một người đàn ông lập tức chế giễu: “Cô là ai? Cũng đến lượt cô chít chít oai oai à?”

Mấy người khác cũng anh một câu tôi một câu chế giễu cô, câu nào câu nấy đều không dễ nghe.

Tiểu Vũ nghe mà còn khó chịu, nhưng thấy Trường Tuế vẫn giữ dáng vẻ ung dung bình tĩnh như cũ, trong lòng anh ta liền vững vàng hơn, đứng ở phía sau Trường Tuế và trừng mắt nhìn bọn họ.

Trường Tuế không hề để ý sự chế giễu của bọn họ, vì nó căn bản không lọt vào tai cô.

Đúng lúc này, Hứa Diệu lung la lung lay đứng dậy từ trên ghế sô pha, dường như anh ta đã uống say rồi, say khướt hỏi ai đã mở đèn. Anh ta vịn ghế sô pha đứng dậy, anh ta trì độn nhìn về phía cửa ra vào, khoảnh khắc nhìn thấy Trường Tuế, ánh mắt mông lung vì cơn say của anh ta sáng lên, rồi lại nhanh chóng tối sầm lại, dường như ý thức được dáng vẻ của mình hiện tại, sắc mặt anh ta trở nên cứng đờ.

Anh ta vô thức vò đầu bứt tóc, sau đó nhìn cô chằm chằm và cất giọng khô khốc: “Sao cô lại ở đây?” Anh nói xong liền liếc nhìn Tiểu Vũ đang đứng sau lưng cô.

Tiểu Vũ rụt cổ và lặng lẽ di chuyển ra sau lưng Trường Tuế.

“Tôi có việc cần tìm anh.” Trường Tuế lễ độ nói, nhưng giọng điệu lại không hề khách sáo: “Có thể mời những người không liên quan rời đi trước không?”

Hứa Diệu gần như không hề do dự, ánh mắt cũng không thèm nhìn những người đó: “Mọi người đi đi.”

Nhìn thái độ của Hứa Diệu liền biết quan hệ giữa Trường Tuế và anh ta không tầm thường. Nhóm người đó căn bản không hề thân với Hứa Diệu, thậm chí đa số bọn họ đều chưa từng nói chuyện với anh ta, đều là người khác gọi đến chơi đùa. Bây giờ, chủ nhà muốn đuổi khách rồi, mặc dù không tình nguyện nhưng cũng lục tục rời đi một cách thức thời.

“Anh Diệu, em đi đây.” Cuối cùng chỉ có một, hai người chào hỏi Hứa Diệu.

Mấy người vừa nãy kêu gào đòi công kích Trường Tuế đều không dám nhìn thẳng vào cô khi đi lướt qua người cô.

Phòng khách bỗng chốc trống trải, chỉ còn lại một đống hỗn độn trên mặt đất.

Hứa Diệu ngồi tê liệt trên ghế sô pha, áo sơ mi bị kéo ra khỏi quần và rủ xuống bên người. Anh ta nghiêng đầu nhìn Trường Tuế, nở nụ cười như có như không, cả người tràn ngập cảm giác bi quan chán đời: “Lại đến dạy đời tôi à?”

Trường Tuế cũng thấy lạ vô cùng, tại sao cô lại không thể chán ghét Hứa Diệu được.

Hiện tại, cô đã mơ hồ nhận ra được, có lẽ là vì trên người anh có thứ gì đó giống với cô, thứ mà trên người Hạ Luật cũng có. Vào lần đầu tiên gặp Hạ Luật, cô đã bị anh thu hút bởi thứ đó.

Cho nên bây giờ khi nhìn thấy Hứa Diệu hãm sâu trong vũng bùn, cô không khỏi muốn kéo anh ta ra.