Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 93: Bàn Tử hiểu rõ




Bàn Tử hiểu rất rõ, Trường Tuế không giống với những nghệ sĩ mà anh ta từng dẫn dắt trước đây.

Cô đã báo đáp công ty nhiều hơn những gì mà công ty đã bỏ ra cho cô.

Bây giờ cô chính là cây rụng tiền của công ty, cục cưng quý giá của công ty.

Anh ta vừa từ công ty đến đây, trước khi đến còn bị ông chủ kéo lấy hàn huyên một hồi, dặn anh ta nhất định phải đối xử tốt với Trường Tuế, củng cố mối quan hệ giữa bọn họ, đừng để Trường Tuế có ý nghĩ khác.

Bàn Tử biết tại sao ông chủ lại có suy nghĩ đó. Đầu tiên là Trường Tuế có một tương lai tràn đầy hứa hẹn, sau này cô chắc chắn sẽ trở thành minh tinh tuyến một. Bản thân cô còn có nhiều tài nguyên nhân mạch như vậy, phim của Tần Diệu Văn,  phim của Từ Nghiêu, còn có bộ phim đó của Hứa Diệu, thậm chí là 《Kiếm Linh》 lúc này, công ty không hề đóng bất cứ vai trò nào trong chuyện này, đó đều là tài nguyên mà Trường Tuế tự đem về. Chuyện mà công ty làm được khá nhiều đó là kết nối thương vụ, phần lớn thương vụ mà cô có đều là công ty tranh thủ được, bao gồm cả chuyện video bên lề quảng cáo game online lên hotsearch và được người chơi hưởng ứng nhiệt tình.

Nhắc đến hotsearch, kể từ lúc Trường Tuế xuất đạo cho đến thời điểm này, số lần cô lên hot search quả thật không ít, một nửa là công ty bỏ tiền mua, nửa khác là cô tự mình giành được.

Đối với một người mới muốn thực lực có thực lực, muốn tài nguyên có tài nguyên, các phương diện đều đạt được tố chất hàng đầu như Trường Tuế, công ty rất sợ cô chạy mất. Dù sao thì công ty quản lý của bọn họ ở trong cái giới này có sức cạnh tranh không được mạnh lắm.

Hơn nữa công ty còn không có nhiều tài nguyên cho cô, thứ họ có thể cho cô chính là nỗ lực gia tăng đãi ngộ.

Mà mấu chốt chính là ở đây, công ty muốn tăng đãi ngộ cho Trường Tuế quá khó, không phải công ty không chịu, mà là Trường Tuế căn bản không cần.

Trường Tuế thật sự quá mộc mạc rồi, công ty chỉ hận không thể đưa cho cô tám người trợ lý, hay ít nhất cũng phải hai người mới được, có đúng không? Nhưng Trường Tuế lại chỉ cần một mình Tiểu Trương là đủ.

Công ty muốn đưa cho cô một chiếc xe sang trọng thì cô lại không biết lái.

Công ty muốn thuê cho cô một căn nhà tốt nhất, nhưng cô đã có chỗ ở rồi.

Ngay cả túi xách, giày dép hay là áo quần, cô đều không có hứng thú.

Công ty đào rỗng tâm tư vì muốn tăng đãi ngộ cho cô, song lại không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ đành trông cậy vào việc cô có thể đưa ra một số yêu cầu nào đó, nhưng cô cũng không có yêu cầu nào cả.

Hơn nữa, mức độ phối hợp trong công việc của cô cực kỳ cao. Có nhiều đối tác như vậy, nhưng không ai trong số họ nói rằng cô không tốt, ai cũng khen tính cách của Trường Tuế tốt, tính phối hợp lại cao, dù là công việc nào cũng đều có thể hoàn thành suôn sẻ.

Càng là như vậy thì trong lòng ông chủ càng không nắm chắc. Ông ấy lại hi vọng Trường Tuế có thể để lộ một chút sai lầm nào đó để công ty có thể chùi đít* cho cô.

* chùi đít: làm những việc người khác làm không xong còn bỏ lại đó, kiểu như thu dọn tàn cuộc, giải quyết dứt điểm hậu quả.

Bàn Tử nhớ đến thời điểm ông chủ kéo anh ta lại trò chuyện về Trường Tuế, khuôn mặt ông chủ như bị mây đen che phủ, cảm giác mái tóc vì sầu muộn mà rụng không ít.

Bàn Tử chỉ có thể an ủi ông ấy, nói rằng giao tình giữa mình và Trường Tuế không phải dạng bình thường, Trường Tuế sẽ không chạy mất.

Ông chủ vẫn không yên tâm, một mặt u buồn kể rằng tối qua ông ấy mơ thấy ác mộng, mơ thấy Trường Tuế bị công ty quản lý khác cướp mất. Ông ấy cứ một hai phải ép Bàn Tử nghĩ ra cách khiến Trường Tuế có thể yên yên ổn ổn ở lại công ty.

Bàn Tử linh cơ chợt lóe nói với ông chủ: “Nếu như ông thật sự muốn làm gì đó, muốn tôi nói, không bằng nói thật nhé, Trường Tuế không yêu thích cái gì cả, ông nói mấy thứ như xe này, túi xách này, giày này, cô ấy đều không thích, chỉ thích mỗi tiền! Không bằng ông xem xét tăng mức ăn chia cho cô ấy?”

Ông chủ nghe anh ta nói vậy liền bừng tỉnh, và bắt đầu suy xét đến việc sửa đổi hợp đồng. Lúc bấy giờ anh ta mới có thể thoát thân đến tìm Trường Tuế để bàn chuyện liên quan đến《Kiếm Linh》.

Không ngờ lại vô ý bắt quả tang chuyện tình cảm của Trường Tuế và Hạ Luật.

Bàn Tử dự đoán nếu để ông chủ biết được chuyện tình cảm của Trường Tuế, e là ông ấy có thể yên tâm rồi.

Khách quan mà nói, khi yêu đương với Hạ Luật, Trường Tuế tuyệt đối là bên hưởng lợi. Nếu như đổi thành lưu lượng tiểu sinh khác, phỏng chừng Trường Tuế sẽ bị mắng là quỷ hút máu.

Nhưng Hạ Luật không giống vậy, mặc dù Hạ Luật cũng có lượng fan hâm mộ đông đảo, nhưng Hạ Luật hoàn toàn khác với mấy lưu lượng tiểu sinh hưởng lợi nhờ lượng truy cập của fan. Anh có thể đi đến vị trí ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào thực lực diễn xuất của bản thân qua từng tác phẩm phim ảnh, không hề liên quan gì đến fan hâm mộ.

Sức ảnh hưởng với người qua đường của anh quá lớn, gần như lớn lên ngay dưới mí mắt của quần chúng, vừa xuất đạo liền thành ảnh đế, là bạch nguyệt quang và nốt chu sa trong lòng bao người. Trong giới giải trí, cho dù là fan của nhà nào lợi hại nhất hay sức chiến đấu mạnh nhất cũng không dám động đến Hạ Luật.

Anh vừa khiêm tốn lại vừa thần bí, từ ngày xuất đạo đến giờ chưa từng có vết đen, năng lực nghiệp vụ có thể trực tiếp nghiền ép tất cả diễn viên trẻ cùng thời.

Mấu chốt nhất chính là, anh còn có một khuôn mặt có một không hai trong giới giải trí này.

Bất cứ nam diễn viên trẻ tuổi nào được fan hâm mộ ca tụng là thịnh thế mỹ nhan mà đem ra so sánh với Hạ Luật thì cũng đều có sự chênh lệch.

Hạ Luật chính là vị thần trẻ tuổi nhất được cung phụng trên thần đàn giới giải trí.

Đó là lý do mà fan hâm mộ hoàn toàn không có tư cách khoa tay múa chân đối với đời sống riêng tư của Hạ Luật.

Cho dù chuyện tình cảm của Trường Tuế và Hạ Luật bị bại lộ vào lúc này thì Trường Tuế cũng không bị fan chửi bới. Xét thấy danh tiếng dư luận của Trường Tuế vào thời điểm này, ngoại trừ một bộ phận tiểu hoa bị uy hiếp đến địa vị ra thì đánh giá của người qua đường trên mạng đối với cô là yêu thích có thừa, lời chúc phúc chắc chắn chiếm phần lớn.

Bàn Tử đã sớm nghĩ thoáng, nếu như chuyện tình cảm của Trường Tuế và Hạ Luật bị bại lộ, mạng Weibo bị tê liệt là chuyện chắc chắn.

Nhiệt độ của Trường Tuế vốn đã bùng nổ sẽ càng bùng nổ hơn, nếu như có thể cầm trịch vai nữ chính của 《Kiếm Linh》 nữa thì lưu lượng và nhiệt độ trực tiếp đột phá đến tuyến một cũng không phải là không có khả năng.

Nhưng bên cạnh đó cũng có mạo hiểm và tổn thất.

Trường Tuế chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, dù sao thì từ ngày cô xuất đạo cho đến bây giờ, scandal quả thật lan truyền không ít. Bây giờ, fan của rất nhiều tiểu hoa có mối quan hệ cạnh tranh với Trường Tuế đều đang trắng trợn vin vào điểm này để bôi đen cô.

Nếu như bây giờ lại lộ ra chuyện yêu đương giữa cô và Hạ Luật, lại thêm chuyện 《Kiếm Linh》 do hai người hợp tác.

Nếu như hai người mãi mãi bên cạnh nhau thì còn tốt, lỡ như sau này chia tay, Trường Tuế khó tránh khỏi sẽ bị cắn trả, bị chất vấn mượn Hạ Luật để thượng vị.

Trong lòng Bàn Tử vẫn hi vọng Trường Tuế có thể làm đâu chắc đấy, hoàn toàn dựa vào bản thân để từng bước từng bước đi lên bục trao giải.

Dẫu sao trong thâm tâm anh ta cũng biết, đối với Trường Tuế mà nói, đó chỉ là vấn đề thời gian.

“Cô với Hạ Luật có định công khai không?” Rốt cuộc Bàn Tử cũng hỏi đến vấn đề then chốt.

Trường Tuế nói: “Không chủ động công khai, nhưng nếu như bị chụp được thì không còn cách nào cả.”

Bàn Tử nói: “Vậy tôi đã biết, đợi lát nữa tôi lại đến công ty trao đổi với ông chủ một chút, sớm chuẩn bị bản thảo quan hệ xã hội.”

Hai người từ nhà của Hạ Luật quay về nhà của Trường Tuế.

Đúng lúc gặp được Bạch Doanh tỉnh ngủ.

Sau thời gian nửa ngày, đôi mắt màu vàng lục yêu dị của cô ấy đã biến thành mắt đen của con người, một đầu tóc xám dài đến mắt cá chân cũng biến thành tóc đen dài ngang eo, nhưng làn da vẫn trắng như cũ.

Bàn Tử vừa vào nhà liền đối mặt với Bạch Doanh, anh ta lập tức bị kinh diễm: “Đây, đây là?”

Trường Tuế nói: “Chị dâu họ của tiểu Trương, ở nhờ chỗ này của tôi mấy ngày.”

Vừa nghe thấy cô ấy đã kết hôn, Bàn Tử liền tỉnh táo. Cũng không phải anh ta có suy nghĩ quá phận đối với Bạch Doanh, chính là mắc bệnh nghề nghiệp, muốn ký hợp đồng với cô ấy.

Bạch Doanh đối với Bàn Tử nhìn mà như không thấy, không coi ai ra gì trực tiếp đi lướt qua bọn họ để vào phòng bếp.

Bàn Tử nhịn không được lẩm bẩm: “Sao lại kiêu ngạo như vậy?”

Trường Tuế chỉ ngón tay vào huyệt thái dương và nói với Bàn Tử: “Anh không cần để ý đến cô ấy, nơi này của cô ấy không được bình thường.”

Đúng lúc này, Bạch Doanh giống như nghe thấy câu nói của cô, cô nàng đột ngột quay mặt nhìn sang bên này, gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo như băng sương.

Bàn Tử lập tức xấu hổ, cố nặn ra một nụ cười vừa xấu hổ lại vừa không mất lễ phép.

Vẻ mặt của Trường Tuế lại không hề thay đổi, thậm chí còn không sợ hãi mỉm cười với cô ấy.

Bạch Doanh không nói gì và đi vào phòng bếp.

Bàn Tử vuốt vuốt ngực, nhưng nhìn đến phản ứng của Bạch Doanh thì có chút ngạc nhiên, lại có chút tiếc hận: “Đáng tiếc.” Anh ta nói xong liền lấy lại phản ứng, hơi bất mãn nhìn Trường Tuế: “Sao Tiểu Trương lại như vậy? Cô ấy ở chỗ này thì cũng thôi đi, sao còn đưa cả chị dâu họ đến đây vậy?”

Bàn Tử lo lắng Trường Tuế đối xử với Tiểu Trương quá tốt sẽ khiến Tiểu Trương được đằng chân lân đằng đầu, làm cho Trường Tuế chịu thiệt.

Trường Tuế nói: “Không liên quan gì đến Tiểu Trương hết. Là em trai của Bạch Doanh đưa cho tôi một số tiền lớn để cô ấy có thể ở tạm nơi này mấy ngày, dù sao tôi cũng không thiệt.”

Bàn Tử nghe nói có thu phí ăn ở thì cũng không nói gì thêm, sau đó nói về nhiệm vụ chính của mình hôm nay: “Phía đoàn phim 《Kiếm Linh》 nói sẽ gặp mặt vào ba giờ chiều ngày mai, cô chuẩn bị một chút.”

Trường Tuế bình tĩnh gật đầu.

Bàn Tử nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Trường Tuế liền nhớ đến lúc bản thân nhận được điện thoại của đoàn phim 《Kiếm Linh》 đã vui vẻ kích động như thế nào. Anh ta bỗng cảm thấy mình không đủ ổn trọng.

“Khụ khụ, vậy thì, nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước nhé? Ngày mai tôi lại qua đón cô.”

“Ở lại ăn cơm đi.” Trường Tuế nói: “Tiểu Trương đã nấu cơm rồi.”

Bàn Tử dường như hơi ngại: “Không chuẩn bị cơm cho tôi phải không?”

Trường Tuế nói: “Yên tâm, đủ cho anh ăn.”

Bàn Tử cười hì hì nói: “Vậy thì tôi ăn xong lại đi.” Nói xong liền xắn tay áo lên đi về phía phòng bếp: “Tôi đi xem có giúp được gì không.”



Cơm tối.

Hoắc Văn Đình cũng không đi mà mặt dày bám theo Hạ Luật đến đây ăn chực.

Hiếm khi trên bàn ăn có nhiều người ngồi như vậy.

Lúc Hoắc Văn Đình nhìn thấy Bạch Doanh, anh ta cũng kinh diễm một lúc. Nhưng đôi mắt sắc bén của anh ta nhanh chóng nhìn thấy phần bụng dưới gồ lên của cô ấy, vì vậy anh ta cũng nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ giống với Bàn Tử.

Bàn Tử hiền lành bưng nước cam mời mọi người cùng nâng ly, còn đặc biệt tâng bốc Hoắc Văn Đình hai câu.

Lúc này Hoắc Văn Đình cũng khá hòa thuận, miễn cưỡng cười đáp mấy câu.

Bàn Tử tích cực làm nóng không khí, bữa ăn này cũng coi như hài hòa.

Sau bữa ăn, Hoắc Văn Đình còn chủ động tìm Bàn Tử nói riêng mấy câu.

Trước khi đi, Hoắc Văn Đình lại tìm đến Trường Tuế và nói rằng muốn nói riêng với cô mấy câu.

Trường Tuế cùng anh ta đi đến bên cửa sổ.

Hoắc Văn Đình đi thẳng vào vấn đề nói: “Tôi đã đưa tiền cho cô rồi, bao giờ cô mới có thể thu xếp chuyện của tôi?”

Giọng điệu của anh ta có chút không hài lòng.

Hôm nay, anh ta tức giận với Trường Tuế và Bàn Tử cũng là vì chuyện này. Anh ta đã đưa tiền rồi nhưng Trường Tuế lại chậm chạp không cho anh ta tin tức chính xác, dường như không hề để chuyện sống chết của anh ta trong lòng.

Trường Tuế nhìn anh ta nói: “Chờ đến thời cơ thích hợp, tôi tự nhiên sẽ đến tìm anh.”

Sắc mặt của Hoắc Văn Đình xanh mét: “Rốt cuộc lúc nào mới là thời cơ thích hợp? Cô cũng phải cho tôi một cái kỳ hạn chứ?”

Loại cảm giác trên đỉnh đầu luôn treo một con dao thật sự quá khó chịu!

Chỉ sợ một ngày nào đó quên cầm điện thoại, mỗi ngày đều phải xác nhận mấy lần xem điện thoại có ở trên người hay không.

Chuyện khiến anh ta khó chịu nhất là Khương Trường Tuế đối với anh ta không thăm không hỏi, đừng nói là điện thoại, ngay cả một tin nhắn cũng không thèm nhắn, hoàn toàn bỏ mặc sống chết của anh ta.

Anh ta nhẫn nhịn mấy ngày, thực sự nhịn không nổi nữa mới mượn cớ đến gặp Hạ Luật để tìm đến tận cửa.

Trường Tuế thấy sắc mặt của Hoắc Văn Đình đã tái xanh, nhớ đến anh ta vẫn là người đại diện của Hạ Luật, giáo huấn cũng đủ rồi, vì thế giả vờ đánh giá anh ta một hồi, sau đó nói với giọng điệu thâm trầm: “Ba ngày sau, anh lại đến tìm tôi.”

Sau khi nhận được tin tức chính xác, Hoắc Văn Đình rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Vậy thì tốt.”

Trường Tuế cũng mỉm cười một cách hời hợt.



Cùng lúc đó.

Tại Cục Quản lý Yêu quái, Mục Ngạn nhận được cuộc gọi từ đội viên được cử đến nhà Trương Thanh Đông bắt người.

“Đội trưởng, không thể đưa người đi, có một vị họ Nghiêm là đội trưởng của đội cảnh sát hình sự can thiệp vào chuyện này.”

Mục Ngạn nhíu mày, rõ ràng cũng không ngờ tới đội cảnh sát hình sự sẽ xuất hiện: “Sao người của đội cảnh sát hình lại ở đó?”

Đội viên nói: “Lúc chúng tôi đến nhà của Trương Thanh Đông, em trai của Bạch Doanh cũng có mặt, dường như đội trưởng Nghiêm đó quen biết cậu ta, biết Cục Quản lý Yêu quái còn có thân phận em trai của Bạch Doanh, cũng biết chúng tôi qua đó để làm gì. Thái độ của đội cảnh sát hình sự rất cứng rắn, chúng tôi không thể dẫn Trương Thanh Đông đi.”

Mục Ngạn nhíu mày càng chặt hơn, anh ta vốn muốn dùng Trương Thanh Đông làm con bài mặc cả, nhưng đội cảnh sát hình sự lại can thiệp vào chuyện này rồi.

Bọn họ không có chứng cứ để chứng minh rằng Trương Thanh Đông có liên quan đến việc Bạch Doanh bỏ trốn, vì vậy không có lý do chính đáng để đưa Trương Thanh Đông đi.

Nếu không thể nắm Trương Thanh Đông trong tay thì rất khó để tìm được Bạch Doanh.

Mục Ngạn cúp điện thoại, sắc mặt lạnh lùng.

Anh ta có thể cảm giác được cuộc chạy trốn lần này của Bạch Doanh chắc chắn có người giúp đỡ.

Thậm chí ngay cả việc bọn họ sẽ bắt Trương Thanh Đông cũng đều nghĩ đến, người đó đã sớm bố trí đội cảnh sát hình sự đối đầu với bọn họ.