Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 87: Người giấy




Trường Tuế sau khi đã ăn uống no đủ thì cô quyết định bắt tay vào làm việc.

“Anh có thể có thể đi cùng em được không?’ Hạ Luật cắn môi nói: “Anh có thể giúp em một tay, hoặc là đứng xem em làm việc, anh sẽ không làm phiền đến em.”

“Đương nhiên là được! Chỉ cần anh không thấy chán.” Trường Tuế nói.

“Anh sẽ không.” Hạ Luật nói.

Thế là cả hai di chuyển từ nhà Hạ Luật sang nhà Trường Tuế.

Khi Tiểu Trương nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau quay lại, cô ấy không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, chỉ hỏi Trường Tuế đã ăn tối chưa.

Trường Tuế nói rằng cô đã ăn rồi, sau đó trưng dụng nhà bếp, và bảo Tiểu Trương cất hết đồ đạc linh tinh trên mặt bếp đi.

Hạ Luật nhìn Trường Tuế xách một chiếc ba lô lớn màu đen vào bếp, sau đó nhìn cô mở tủ lạnh ra và chọn ra một đống thực vật kỳ lạ mà anh ấy chưa từng nhìn thấy bao giờ.

“Đây là cỏ kim quy, anh nhìn những đường vân trên mặt sau của nó xem, giống như mai của con rùa vậy.”

Trường Tuế khẽ lật mặt khác của chiếc lá: “Anh xem này, khi anh xoay chiếc lá sang hướng khác, trên đó còn có ánh kim loại, cho nên gọi nó là cỏ kim quy.” Cô nói xong, lấy một chiếc lá đưa đến bên miệng anh, ra hiệu anh ấy mở miệng.

Hạ Luật liếc nhìn chiếc lá tươi được đưa tới trước miệng mình, anh do dự một lúc, rồi mới há miệng ra ăn, nhai vài lần, cảm thấy có vị chua chua tràn ngập cả khoang miệng.

Trường Tuế nói: “Anh hãy nhai rồi nuốt, nó rất tốt cho xương đấy.”

Hạ Luật liền nuốt xuống.

“Loại cỏ kim quy này không thể sinh trưởng trong thế giới con người. Nó sinh trưởng ở nơi cực kỳ lạnh giá của yêu giới, hơn nữa nó còn rất hiếm, giá của nó được tính bằng gram.” Trường Tuế nói xong, ngắt ra vài chiếc lá từ trên thân cây cỏ kim quy rồi vo nát tất cả chúng, sau đó bỏ vào chiếc cối và giã chúng ra. Cô vừa giã lấy nước của chúng vừa giải thích với Hạ Luật: “Nước ép của cỏ kim quy này có thể làm tăng độ ổn định của bùa, và kéo dài thời gian công hiệu của bùa nữa.”

Giã thật nhuyễn rồi dùng một lớp gạc mịn lọc lấy nước cốt, sau đó đổ bột chu sa vào rồi khuấy đều lên.

Mái tóc dài của Trường Tuế được quấn lại một cách tùy ý ở sau đầu, sau đó cô dùng chiếc trâm bằng gỗ đào cố định lại, để lộ ra phần gáy trắng nõn thon thả cùng vài sợi tóc tơ lưa thưa ở chân tóc. Gương mặt có nét trẻ con hiếm thấy, tuy nhiên thần thái trên gương mặt lại rất tập trung vào công việc, cô dành toàn bộ sự chú ý của mình và hoàn toàn nhập tâm vào nó.

Hạ Luật vừa nghe cô giải thích, thi thoảng trong ánh mắt lóe lên vài tia ngạc nhiên, lại nhìn động tác điêu luyện và uyển chuyển của cánh tay, cùng với dáng vẻ tập trung trên khuôn mặt của cô, anh ấy gần như bị cô mê hoặc.

“Đây là máu của yêu quái, là lần trước được rút ra từ trong người của Game.” Trường Tuế nói xong rồi lấy máu của yêu quái ra rồi nhỏ vài giọt vào chu sa đã được khuấy để nó dần trở nên đặc quánh, sau đó trộn đều khuấy chúng lại với nhau thật nhanh: “Máu của yêu quái có tác dụng tăng sức mạnh cho chiếc bùa, em là người đầu tiên phát hiện ra đấy.” Trường Tuế nói xong, khóe miệng cô nhếch lên đầy vẻ tự hào, nét mặt như thể em lợi hại không, anh mau khen ngợi em đi.

Hạ Luật ừ một tiếng: “Rất lợi hại.”

Sau khi Trường Tuế mỉm cười đầy mãn nguyện, cô quay lại tập trung vào công việc đang làm, rồi nói: “Còn bùa ẩn thân chỉ có thể có tác dụng với con người, còn đối với yêu quái thì không có hiệu quả, nhưng nếu thêm máu của yêu quái vào, thì trên người của yêu quái có thể cũng sẽ phát huy tác dụng.” Đây cũng là kinh nghiệm mà cô ấy đúc kết được sau rất nhiều lần thử nghiệm mà có được.

Cô nói xong, liền xoay người lấy một mảnh giấy lớn màu vàng đặt trên mặt bàn, sau đó cô lần lượt cắt thành từng dải giấy dài rồi lấy chu sa đã điều chế xong, cùng với một cây bút lông, nhúng đầu bút vào chu sa được trộn với nước ép cỏ kim quy và máu của yêu quái, rồi bắt đầu vẽ bùa.

Bàn tay ấy của cô cầm cây bút lông vô cùng ổn định, đầu bút phiêu diêu phác họa, chu sa màu đỏ uốn lượn từng đường nét uyển chuyển trên tờ giấy bùa màu vàng, không chút trở ngại, chỉ thấy cổ tay mảnh khảnh của cô uyển chuyển xoay, cây bút cứ thế lượn khắp mặt giấy như rồng bay phượng múa, ngay lập tức, những dòng chữ được đầu bút khắc họa tạo thành những tấm bùa thật thần kỳ.

Trường Tuế giống như một cỗ máy chế tạo bùa vô cảm, hết cái này đến cái khác, những đường nét được khắc họa trên từng chiếc bùa gần như giống nhau hoàn toàn, thật sự rất nhanh và chuẩn xác.

Chỉ riêng công phu vẽ bùa của Trường Tuế đã vượt trội hơn so với những người cùng nghề không biết bao nhiêu lần, e rằng ngay cả những người tiền bối nếu như có mặt ở đây lúc này cũng phải thán phục công phu vẽ bùa của Trường Tuế.

Trường Tuế có thiên phú rất cao, bên cạnh đó sự nỗ lực không ngừng nghỉ của cô ấy cũng vượt trội hơn người khác. Cô mạnh mẽ vượt qua nỗi cô đơn và tịch mịch khi ở chùa Thanh Sơn, thời điểm ấy căn bản là không có ai bên cạnh để giám sát cô.

Khương Tô chỉ giao “bài tập về nhà” cho cô, cũng không bao giờ quan tâm liệu Trường Tuế có hoàn thành chúng hay chưa. Nhưng mỗi lần như vậy Trường Tuế luôn hoàn thành chúng một cách nhanh chóng, đó cũng là lý do tại sao tay cô ấy có thể luyện ra được công phu vẽ bùa đáng kinh ngạc khiến cho người ta phải thán phục như vậy.

Hạ Luật nhìn Trường Tuế sắp xếp và chuẩn bị chúng một cách có trật tự, anh cũng không giúp được gì nhiều cho cô, thậm chí còn cảm thấy hơi thất vọng về bản thân khi không thể làm được gì để giúp đỡ cô.

Trường Tuế sớm cũng đã nhận ra được điều đó.

Cô bắt đầu sai anh làm những việc vặt: “Hạ Luật, anh có thể giúp em mang xấp giấy màu trắng đến đây được không?”

Hạ Luật cuối cùng cũng tìm thấy được một công việc gì đó mà anh có thể làm, sắc mặt anh rạng rỡ trở lại, lập tức chủ động đi lấy xấp giấy dày màu trắng chưa được cắt mang đến cho cô.

Trường Tuế tiếp tục hướng dẫn anh ấy: “Giúp em mở nó ra, và lấy ra hai tờ.”

“Cắt đôi hai tờ giấy đó ra.”

“Giúp em lấy thanh tre ở đằng kia.”

“Giúp em…”

Trường Tuế cứ thế ra lệnh cho Hạ Luật, Hạ Luật cũng rất cẩn thận và nghiêm túc hoàn thành công việc được giao, anh làm nó với tinh thần rất hào hứng.

Tiểu Trương giữa chừng cũng muốn đến xem cô làm và xem cô có cần giúp đỡ gì không, cô ấy đứng ở cửa nhìn một hồi lâu, nhưng dường như chẳng ai trong hai người để ý đến cô, hai người ở trong bếp phối hợp với nhau rất ăn ý và hòa hợp, cô ấy đứng một lúc rồi lặng lẽ rời đi.

“Còn có gì cần anh làm nữa không?” Sau khi giã kỹ cơm thành hỗn hợp kết dính như hồ, Hạ Luật nhìn Trường Tuế, với đôi mắt hoa đào đẹp long lanh rạng ngời.

Trường Tuế không nhịn nổi mà mỉm cười, cô nhìn xung quanh rồi nói: “Giúp em lấy cái mực ở đằng kia.”

“Được.” Hạ Luật ngay lập tức đi lấy nó, anh hoàn toàn vui vẻ và hạnh phúc dưới sự sai khiến của cô.

Trường Tuế không nhịn được nở nụ cười, cầm tờ giấy trắng mà Hạ Luật vừa cắt xong, gấp vài lần, sau đó cầm cây kéo lên, cô ngẫu nhiên cắt thêm vài đường, rồi lại mở các nếp gấp ra, thì tờ giấy ban đầu giờ đây đã có hình dạng, cô lại lấy thêm vài tờ giấy trắng khác, giống như cũ cô gấp nó lại rồi cắt vài đường với kỹ thuật đôi tay rất thành thục và điêu luyện, tiếp theo sau đó lại dùng những tờ giấy trắng đã cắt xong cùng với thanh tre buộc gọn gàng lại với nhau.

Chỉ thấy đôi tay cô rất khéo léo và thành thục, một lúc sau, một người giấy có chiều cao hơn cô một chút xuất hiện trong tầm mắt của Hạ Luật.

Trường Tuế tay cầm cây bút nói với Hạ Luật: “Giúp em mang mực đến đây.”

Cô cầm lấy mực do Hạ Luật mang đến, sau đó một tay cầm bút, tay kia cầm mực, đứng trước mặt người giấy đó. Ở trong đầu cô thử nhớ lại diện mạo của Bạch Doanh, cô cầm bút lên và vẽ các đường nét trên khuôn mặt trống của người giấy, cuối cùng các đường nét trên khuôn mặt cũng đã xuất hiện, nhìn vào cũng có đôi nét giống Bạch Doanh.

Trường Tuế nhìn nó một lúc, trong lòng không khỏi cảm thán tỏ vẻ hài lòng và có đôi chút tự hào về chính mình.

“Được rồi!”

Lúc này, thì công việc chuẩn bị của cô gần như cũng đã hoàn thành.

Trong căn bếp lúc này bị cô làm loạn cả lên.

Sau đó cô cùng Hạ Luật, hai người cùng nhau thu dọn lại căn bếp.

Trường Tuế lớn tiếng ngáp dài một cái.

Hạ Luật nói: “Em buồn ngủ rồi phải không? Nghỉ ngơi sớm đi.”

Trường Tuế gật đầu: “Em tiễn anh về.” Nói xong cô liền tiễn Hạ Luật ra cửa.

“Ngày mai lúc nào em đi?’ Hạ Luật đứng ở cửa, đột nhiên hỏi.

Trường Tuế nói: “Ngày mai em không có việc, ban ngày em sẽ đến trụ sở của Cục Quản lý Yêu quái để do thám tình hình.”

Hạ Luật nói: “Anh sẽ lái xe chở em đi.”

“Không được.” Trường Tuế không chút do dự lập tức từ chối, cô không muốn anh nhúng tay vào chuyện này.

“Tại sao?” Hạ Luật hỏi.

“Xe của anh còn có thân phận của anh nữa quá bắt mắt, rất có thể sẽ bị Cục Quản lý Yêu quái điều tra ra, rồi sẽ liên lụy đến anh.” Trường Tuế nắm lấy tay anh: “Anh yên tâm, em đã sắp xếp xong xuôi rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu, tốt nhất là anh cứ yên tâm ở nhà chờ em.”

Hạ Luật mím môi, nắm lấy tay cô, dùng ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô: “Anh có thể không lái xe của anh, sẽ đội mũ và đeo khẩu trang, sẽ không bị phát hiện đâu. Anh biết, anh không thể giúp được gì nhiều, nhưng ít nhất hãy để anh đi cùng em, được không?”

Trường Tuế nhìn vào mắt anh, cô không đành lòng từ chối anh, vẻ mặt đầy bất lực nhìn anh, rồi gật đầu nói: “Vậy cũng được.”

Hạ Luật mỉm cười, rồi do dự một lúc, sau đó có chút mất tự nhiên nói: “Vậy sáng mai em có thức dậy ăn sáng không? Anh sẽ nấu bữa sáng cho em ăn.”

Trường Tuế cười nói: “Cũng được.”

Hai mắt của Hạ Luật sáng bừng lên: “Em muốn ăn gì?”

Trường Tuế suy nghĩ một hồi, rồi nói: “Món mỳ giống như lần trước anh làm cho em, em rất thích ăn nó.”

“Được, vậy thì ăn mỳ đi.” Hạ Luật mím môi cười: “Vậy em ngủ sớm đi, anh về đây.”

Trường Tuế đột nhiên nắm lấy cánh tay của anh ấy một lần nữa, sau đó kiễng chân hôn một cái lên mặt anh ấy, rồi bẽn lẽn cười nói: “Chúc ngủ ngon.”

Trên gương mặt của Hạ Luật lúc này lại hiện lên nét ửng hồng ngại ngùng, nhưng đôi mắt hoa đào của anh ấy lại sáng lấp lánh, rồi ngượng ngùng nói: “Ngủ ngon.”

Tim của Trường Tuế như tan chảy.

Rõ ràng lúc mới bắt đầu thì lại lạnh lùng như một tảng băng ở trên núi, nhưng sau khi tan chảy ra thì lại dịu dàng và ấm áp như vậy. Nhìn anh như vậy cô lại rất muốn được bắt nạt anh ấy, nhưng lại không đành lòng bắt nạt anh.

“Hạ Luật.” Trường Tuế không thể không ôm anh thêm lần nữa, cô dường như không muốn để anh rời đi, ôm chặt lấy anh và thẳng thắn thổ lộ: “Em rất thích anh.”

Mặt của Hạ Luật càng đỏ hơn, tình ý trong ánh mắt hoa đào của anh gần như tuôn trào ra, anh cúi xuống hôn lên trán cô, hàm ý nói: “Anh cũng vậy.”

Tiểu Trương vừa đứng dậy đi uống nước, nhìn ra hướng cửa thì thấy một đôi uyên ương đang quyến luyến nhau không rời, cô cũng bắt đầu quen dần với điều này, mặt không biến sắc, lặng lẽ thản nhiên đi vào bếp.

Đột nhiên, tiếng hét lớn của Tiểu Trương phát ra từ nhà bếp.

Hạ Luật và Trường Tuế đang ôm nhau quyến luyến ở cửa, ngay lập tức tách nhau ra, và chạy đến xem xét tình hình.

Thì ra là khi ra khỏi căn bếp, Trường Tuế đã tiện tay tắt đèn, Tiểu Trương vào bếp để lấy nước, liền nhìn thấy người giấy mà Trường Tuế đặt bên cạnh bàn nấu ăn, cô ấy kinh hãi hét lớn.

Một phen hú hồn, khiến mặt của Tiểu Trương có chút xấu hổ.

Trường Tuế cười một trận.

…….

Tiễn Hạ Luật đi, Trường Tuế mới gọi điện thoại cho Game, nói với cậu ấy là cô đã đến do thám Cục Quản lý Yêu quái.

Trường Tuế nói: “Chị của cậu vẫn an toàn, hiện tại cô ấy đang bị nhốt, nhưng ngày mai thì tôi không biết có gì xảy ra, tôi dự định ngày mai sẽ đến đó thêm một chuyến nữa, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì tối mai tôi sẽ bắt đầu hành động.”

Game nói: “Tôi cần làm gì không?”

Trường Tuế nói: “Chuyện đó ngày mai sẽ nói sau.”

Game nói: “Được, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của cô.”

Trường Tuế cúp điện thoại của Game, nhìn thời gian, rồi lại gọi điện thoại cho Địch Cận Duật.

Trên điện thoại, cô ấy mô tả chi tiết những gì cô nhìn thấy được khi ở tầng ngầm thứ năm của Cục Quản lý Yêu quái, và đưa ra nghi vấn của mình: “Chú Địch, khi chú còn ở Cục Quản lý Yêu quái thì Cục     Quản lý Yêu quái có giống như những gì cháu miêu tả không? Chú có biết những gì mà Cục Quản lý Yêu quái đang làm không?”

Nhưng Địch Cận Duật lại rất nghiêm túc nói: “Chú chưa bao giờ thấy qua thiết bị như vậy khi còn ở trong Cục Quản lý Yêu quái. Chức năng của Cục Quản lý Yêu quái chính là quản lý và bảo vệ thế giới loài người khỏi sự xâm phạm của yêu quái chứ không phải là từ đó mà thu được lợi ích gì. Sau khi chúng ta bắt giữ những con yêu quái thì chỉ có giam cầm chúng lại. Nếu chúng có gây ra án mạng thì giết người đền mạng, còn nếu vi phạm các điều cấm khác, theo nguyên tắc thì sẽ bị phạt tù theo điều quy định đã được đưa ra, sau khi mãn án thì Cục Quản lý Yêu quái sẽ thả bọn họ ra.”

Địch Cận Duật cau mày: “Sau khi chú rời khỏi Cục Quản lý Yêu quái, nhất định đã xảy ra rất nhiều thay đổi lớn, cháu một mình hành động nhất định phải cẩn thận.”

Địch Cận Duật năm lần bảy lượt dặn dò Trường Tuế phải cẩn thận.

Sau khi Trường Tuế đồng ý, cô liền cúp điện thoại với Địch Cận Duật, suy nghĩ một lúc, cô vẫn không gọi điện thoại cho Ninh Hiểu.

Không phải cô không tin tưởng Ninh Hiểu, nhưng theo suy đoán của cô thì Ninh Hiểu cũng có cùng ý với Địch Cận Duật, có lẽ bà ấy cũng không biết tình trạng hiện nay của Cục Quản lý Yêu quái. Cô chỉ lo sau khi Ninh Hiểu biết được thì liệu bà ấy có giữ được bình tĩnh, mà không để lộ ra sơ hở gì trước mặt Mục Ngạn hay không.

Vẫn là cứ nên đợi cho đến khi Bạch Doanh được cứu ra ngoài rồi hãy nói.