Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 64: Ảo giác




Trái tim của thư ký Du như muốn nhảy ra khỏi cổ họng! Bây giờ anh ta có chạy lên trên cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể hét lớn: “Cô Khương! Cẩn thận!!!”

Ngay lúc anh ta hét lên, bóng đen sau lưng Trường Tuế duỗi hai tay hung hăng đẩy từ phía sau lưng cô!

Tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc!

Trường Tuế đột nhiên quay người lại, đồng thời giơ tay phải lên, vững vàng bắt lấy cây trâm gỗ đào cắm trên búi tóc, trong nháy mắt suối tóc đen tuyền của cô tản phát ra ánh sáng âm u trong màn đêm, cô ném cây trâm gỗ đào trong tay ra ngoài.

Chỉ thấy trâm gỗ đào phóng về phía bóng đen muốn tập kích sau lưng cô như một mũi tên!

Bóng đen duỗi hai tay ra nhưng chưa kịp chạm vào người Trường Tuế đã bị cây trâm gỗ đào xuyên qua lồ ng ngực. Ngực của nó bị đâm thủng một lỗ, nó ôm phần ngực bị đâm lùi ra sau mấy bước, phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết thê lương rồi hóa thành một luồng sương xám và tiêu tán trong không khí.

Trường Tuế quay người lại nhìn căn phòng lúc nãy.

Làm gì còn căn phòng nào nữa, nếu vừa rồi cô bước thêm một bước nữa, liền đạp hụt lên khoảng không rồi rơi từ tầng bốn xuống.

Cô nhìn xuống lầu dưới, thư ký Du đang đứng đó huơ huơ chiếc đèn pin trong tay và lớn tiếng gọi cô xuống.

Cô đã nhận ra đây là ảo giác từ sớm, khoảnh khắc nhìn thấy Khương Tô càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình. Chẳng qua cô muốn xem thử con ác quỷ này rốt cuộc muốn làm gì, vừa rồi cô đang dẫn dụ ác quỷ, tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô, chỉ là thiếu chút nữa bị tiếng hét của anh ta dọa cho rơi từ tầng bốn xuống.

Cô lập tức có chút tức giận xua tay với anh ta, sau đó liền xuống lầu, vừa nãy con quỷ đó bị chiếc trâm gỗ đào của cô đâm xuyên ngực nên đã hồn phi phách tán. Cô cúi người nhặt cây trâm gỗ đào rơi trên mặt đất lên, cầm trên tay cảm thấy hơi nặng, rõ ràng là bên trong còn có huyền cơ khác.

Trâm gỗ đào linh hoạt xoay tròn như một vật thể sống giữa những ngón tay nhợt nhạt của cô, cô thuận tay vén mái tóc dài lên rồi cắm trâm vào búi tóc.

Con quỷ lúc nãy rõ ràng chỉ là một con rối đã bị khống chế, ác quỷ đứng phía sau điều khiển có thể bố trí mê chướng khiến con người sinh ra ảo giác thì tuyệt đối không dễ đối phó như vậy.



Thư ký Du nhìn Trường Tuế đi trở ra, trong lòng lập tức thả lỏng, sau đó vội vội vàng vàng đi lên lầu, đi được nửa đường thì thấy Trường Tuế đang đứng trước một căn phòng ở tầng ba và gọi anh ta qua đó.

“Cô không sao chứ?” Anh ta vẫn chưa hết hoảng hồn, vội vàng đi về phía cô.

“Anh mau tới đây!” Vẻ mặt Trường Tuế lo lắng gọi anh ta, vừa dứt lời liền đi vào trong phòng.

“Sao vậy?!” Thư ký Du vội vàng qua đó, anh ta vừa bước đến cửa và rọi đèn pin vào bên trong liền thấy ông chủ Triệu Thần Kiệt máu me đầy người đang nằm thoi thóp trong phòng, anh ta lập tức chấn động toàn thân, máu trong người như muốn chảy ngược, mặt mũi tràn đầy kinh hãi: “Tổng giám đốc Triệu!”

Anh ta không chút nghĩ ngợi vọt vào trong phòng.

“Đừng nhúc nhích!” Chỉ nghe thấy một tiếng quát chói tai!

Thư ký Du theo bản năng ngoái đầu nhìn lại, liền thấy Trường Tuế, người vốn nên ở trong phòng đột nhiên xuất hiện ở phía sau anh ta. Anh ta vẫn chưa kịp lấy lại phản ứng, một chân đạp lên khoảng không, trong nháy mắt cả người mất thăng bằng, mặt đầy sợ hãi ngã từ trên giá đỡ xuống!

Trường Tuế từ trên lầu đi xuống, lần theo tiếng động sang đây liền thấy thư ký Du đang đứng trên giá đỡ tầng ba, vẻ mặt kinh hoàng khi ngoái đầu lại nhìn cô chứng tỏ anh ta đã trúng ảo thuật trong mê chướng. Nhưng mà một chân của anh ta đã bước ra ngoài, thu thế không kịp nữa, hoảng sợ hét lên một tiếng rồi ngã người ra khỏi giá đỡ. Ngay tại khoảnh khắc anh ta đạp hụt vào khoảng không, hai tay Trường Tuế lập tức bấm pháp quyết, thấp giọng quát khẽ: “Lên!”

Chỉ thấy lá bùa mà cô dán trên mấy cây cột ở lầu một lập tức bay lên! “Phạch” một tiếng bay về phía thư ký Du đang ngã xuống từ tầng ba!

Thư ký Du đang vô cùng sợ hãi chỉ cảm thấy trong lúc mình rơi xuống có thứ gì đó đã nâng đỡ một chút, nhưng thứ đó không chịu được sức nặng của anh ta, phát ra âm thanh nứt toác, anh ta vô thức túm lấy, dường như túm được thứ gì, sau đó lại tiếp tục rơi xuống.

Anh ta nặng nề ngã xuống mặt đất, lúc ấy chỉ cảm thấy xương cụt đau đớn dữ dội, cơn đau khiến đầu óc trống rỗng mấy giây, hoàn toàn không thể động đậy. Chờ đến khi cơn đau dịu bớt, chỉ cảm thất từ xương cụt trở xuống đều đau thấu tim, trong tay còn nắm thứ gì đó, là thứ mà anh ta lung tung túm được khi còn ở giữa không trung. Anh ta cúi đầu nhìn xuống và phát hiện nó là một lá bùa bằng giấy, xung quanh anh ta cũng rải rác đầy bùa giấy. Vừa nãy khi anh ta rơi xuống, mơ hồ nghe thấy Trường Tuế ở bên trên hô một câu gì đó, sau đó liền nghe thấy âm thanh của thứ gì đó bay về phía mình, lẽ nào là thứ này đã đỡ lấy anh ta ngay giữa không trung?

Anh ta ngẩng đầu nhìn lên, lập tức cảm thấy sống lưng lạnh buốt, trong lòng cũng vô cùng hoảng sợ, nếu như không nhờ thứ này đỡ lấy anh ta, hiện tại đoán chừng nếu anh ta không chết thì cũng tàn phế.

Lúc này Trường Tuế cũng từ trên lầu chạy xuống, cô nhíu chặt mày ngồi xổm trước mặt anh ta: “Anh không sao chứ?”

“Không sao.” Thư ký Du vô thức muốn chống người ngồi dậy, kết quả vừa cử động liền đau đớn, đau đến ngũ quan vặn vẹo, đau muốn ch ảy nước mắt, anh ta hít vào một ngụm khí lạnh và nói: “Úi – không được, tôi nhúc nhích không được, xương cụt của tôi, hình như gãy rồi – ”

Trường Tuế thầm nghĩ nếu không phải lúc nãy cô phản ứng kịp thời thì bây giờ có khí anh ta đã tàn phế rồi.

Thư ký Du đột nhiên kinh hãi nói: “Lúc nãy tôi thấy cô gọi tôi qua, sau đó thấy tổng giám đốc Triệu máu me đầy người nằm trên mặt đất.”

Trường Tuế nói: “Đó là ảo giác, anh đã trúng ảo thuật, tôi đã nói với anh rồi, dặn anh ở bên ngoài chờ tôi.”

Thư ký Du vừa đau đớn vừa sợ hãi, còn có chút tủi thân: “Vừa rồi tôi liên tục gọi cô, nhưng cô cứ đi tiếp như không hề nghe thấy, sau đó tôi đợi ở bên ngoài rất lâu, thấy cô mãi không ra, gọi điện thoại cũng không được, lo lắng cô xảy ra chuyện nên mới đi vào.”

Trường Tuế móc điện thoại ra nhìn, thấy tín hiệu đầy đủ, cô gọi điện thoại cho thư ký Du, tiếng chuông di động vang lên.

Thư ký Du lập tức xấu hổ nói: “Rõ ràng vừa nãy còn hiển thị ngoài vùng phủ sóng.”

Trường Tuế nói: “Chỗ vừa nãy nằm trong phạm vi khống chế của ác quỷ, gọi điện thoại không được là chuyện bình thường, bây giờ nó đã trốn rồi, tín hiệu cũng khôi phục trở lại.”

Thư ký Du nghe xong chỉ cảm thấy chuyện xảy ra tối nay đều vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của mình, đầu óc có chút mộng mị.

Anh ta hỏi: “Vậy vừa nãy cô đứng ở trên giá đỡ lầu bốn cũng là xuất hiện ảo giác?”

Trường Tuế gật đầu: “Tôi biết đó là ảo giác, chỉ là tôi muốn nhìn xem nó rốt cuộc muốn làm gì, nhưng mà thiếu chút nữa tôi đã bị anh dọa cho ngã xuống từ lầu bốn.”

Thư ký Du lập tức xấu hổ nói: “Vừa nãy quá đáng sợ, tôi còn nhìn thấy một bóng đen đứng ngay sau lưng cô và muốn đẩy cô xuống.”

Trường Tuế nói: “Nó chỉ là tiểu lâu la, ác quỷ chân chính vẫn chưa xuất hiện.”

Khuôn mặt thư ký Du tràn đầy ngơ ngác.

Ngay lúc này, mấy luồng ánh sáng chói mắt quét về phía này.

Trường Tuế khẽ nheo mắt nhìn qua đó.

Thư ký Du nói: “Tôi gọi điện thoại cho tổng giám đốc Triệu, nhờ anh ấy phái mấy bảo vệ qua đây.” Nói xong liền hô to lên: “Chúng tôi ở đây!”

Anh ta xoay người làm liên lụy đến xương cụt, lại là một cơn đau thấu tim, cả khuôn mặt thanh tú nhã nhặn đều đau đến trắng bệch.

Trường Tuế nói: “Anh đừng nhúc nhích, để tôi gọi 120.”

Mấy bảo vệ ở bên đó chạy về phía hai người, nhìn thấy thư ký Du ngã trên mặt đất liền giật mình, Trường Tuế dặn bọn họ đừng động vào anh ta, sau đó gọi điện thoại cho cấp cứu.

Xe cứu thương nhanh chóng đến nơi, nhân viên y tế dùng cáng cứu thương đưa thư ký Du lên xe.

Trường Tuế không đi theo, cô bước ra khỏi cửa lớn của công trường xây dựng, đứng ở ven đường và nhìn vào trong, bên trong dường như đã khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh vốn có, nhưng thật ra đang ngầm cất giấu lốc xoáy ăn thịt người.

Bảo vệ cầm chìa khóa xe của thư ký Du đến và nói: “Cô Khương, thư ký Du dặn tôi đưa cô về.”

Trường Tuế gật đầu, thu hồi ánh mắt rồi lên xe.

Khi Trường Tuế về đến nhà, Tiểu Trương lập tức đi ra khỏi phòng, hỏi cô có đói hay không, có cần cô ấy nấu cho cô một bát mì hay không.

Trường Tuế thật sự đã đói, cô gật đầu, ném ba lô đen lên ghế sô pha, sau đó đi đến bên cửa sổ sát đất và gọi điện thoại cho Triệu Thần Kiệt, chuẩn bị thông báo tình hình cho anh ta.

Nhưng điện thoại của Triệu Thần Kiệt đang bận.

Khoảng năm phút sau, anh ta gọi lại và nói với Trường Tuế rằng anh ta vừa nghe thư ký Du kể về tình huống ở đó.

Trường Tuế rất ngạc nhiên, không ngờ thư ký Du lại kính nghiệp như vậy, đã bị thương ra nông nỗi đó còn không quên báo cáo công việc với ông chủ.

Cô nói: “Ác quỷ bên dưới không phải là loại ác quỷ thông thường, không chỉ có thể thao túng cô hồn dã quỷ mà còn có thể bố trí mê chướng, khiến con người sinh ra ảo giác, vô cùng nguy hiểm.”

Triệu Thần Kiệt hỏi: “Cô có thể giải quyết không?”

“Loại ác quỷ đẳng cấp này, thuật sư bình thường gặp nó chỉ có thể đi đường vòng, tuyệt không dám dính vào.” Trường Tuế khẽ cong khóe môi, nói: “Nhưng tôi không phải là thuật sư bình thường, tôi là loại lợi hại nhất, nhưng muốn đối phó với con ác quỷ này vẫn cần phí nhiều công sức chuẩn bị, hơn nữa còn phải tiêu hao nhiều nguyên liệu quý giá…”

Triệu Thần Kiệt dứt khoát hỏi thẳng: “Cần bao nhiêu tiền, cô cứ việc nói.”

Trường Tuế cực kì thẳng thắn nói: “Nếu như là người khác, tôi chắc chắn làm phải báo một cái giá trên trời, nhưng mà vì anh là anh cả, tôi cho anh cái giá ưu đãi, mười triệu nhân dân tệ.”

Nhà họ Triệu đối xử với cô không tệ, nếu như đổi thành Diêu Dịch Bác, không đủ hai mươi triệu nhân dân tệ thì đừng hòng mời được cô.

Đạo hạnh của ác quỷ này so với lệ quỷ ở thành phố Tây cao hơn không biết bao nhiêu, trên đời này cũng không có nhiều ác quỷ có thể tạo ra mê chướng như vậy.

Nếu như thuật sư bình thường không biết sâu cạn mà đâm đầu vào, có bao nhiêu mạng liền bồi vào bấy nhiêu mạng.

Triệu Thần Kiệt tạm ngưng hai giây rồi nói: “Tôi nghe Thần An nói cô thiếu tiền, cho nên không cần lấy giá ưu đãi cho tôi, chỉ cần cô có thể nhanh chóng giải quyết chuyện này, tôi đưa cô mười lăm triệu.” Không đợi Trường Tuế nói gì, anh ta liền nói tiếp: “Tôi đã nghe thư ký Du nói về nguy hiểm trong đó, chính cô cũng phải cẩn thận, nếu như cô cần người thì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ sắp xếp cho cô.”

Trường Tuế cực kì cảm động, hận không thể ôm chặt bắp đùi anh ta mà gọi một tiếng anh trai ruột, cô nói với giọng điệu vô cùng chân thành: “Cảm ơn anh cả.”

“Chuyện này nên là tôi cảm ơn cô mới đúng.” Triệu Thần Kiệt nói: “Nếu như không nhờ cô Khương Tô thì tôi sẽ không có ngày hôm nay, cô gọi tôi một tiếng anh cả, tôi cũng coi cô như em gái trong nhà mà đối đãi. Mấy người lớn trong nhà cũng đặc biệt dặn dò tôi và Thần An phải quan tâm cô nhiều hơn, vì vậy bình thường có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi và Thần An. Mặc dù tính cách của cậu ấy không quá bình dị gần gũi nhưng từ trước đến nay vẫn luôn đối xử rất tốt với người trong nhà, cũng không cần khách sáo với cậu ấy.”

Trong lòng Trường Tuế cảm thấy ấm áp: “Được, tôi biết rồi.”

Triệu Tuấn Kiệt ừ một tiếng: “Vậy cô nghỉ ngơi sớm chút. Có chuyện gì để ngày mai lại nói.”

Cúp điện thoại, lồ ng ngực của Trường Tuế vẫn cảm thấy ấm áp, liền nhìn Tiểu Trương bưng một bát mì lớn đến đặt trên bàn ăn và gọi cô qua ăn.

Trường Tuế đi qua đó, chỉ thấy hai tầng thịt bò kho thật dày được sắp xếp chỉnh tề trên bề mặt bát mỳ đang tỏa hơi nóng hôi hổi, thịt bò kho này đều do Tiểu Trương tự mình kho, vì Trường Tuế thích ăn nên cô ấy kho một chậu lớn đặt trong tủ lạnh.

Mỗi lần Trường Tuế đói bụng, Tiểu Trương liền nấu mì sợi cho cô, biết Trường Tuế thích ăn thịt nên mỗi lần đều cắt một khối thịt lớn cho vào tô mì của Trường Tuế.

Trường Tuế ngồi vào bàn ăn, ăn tô mì thịt bò nóng hổi do Tiểu Trương nấu, cảm thấy vô cùng hài lòng thỏa ý.

Thế giới này tốt như vậy.

Cô nhất định phải sống lâu trăm tuổi.