Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 59: Dùng giọng điệu khách sáo nhất nói ra những lời tàn nhẫn nhất




Sau khi Trường Tuế nhận được điện thoại của Triệu Thần An, cô lập tức cuống quýt chạy ra từ phòng bếp nơi mà cô làm thành phòng luyện dược tạm thời. Mái tóc dài được cuốn cao trên đỉnh đầu, dùng trâm bằng gỗ đào cố định lại trông giống một tiểu đạo cô. Cô hoàn toàn quên mất thời gian, đến khi nhận được điện thoại của Triệu Thần An nói rằng đang trên đường đến, bảo cô chuẩn bị trước thì cô mới vội vàng tắt lửa, vọt vào phòng tắm tẩy sạch một thân toàn mùi thuốc rồi lại tùy tiện chọn một bộ váy mặc vào, cầm lấy túi xách rồi chạy thẳng xuống lầu.

Lúc cô bước xuống lầu, xe của Triệu Thần An đã chờ ở trước cửa.

Xe Bentley màu đen, trầm ổn khí thế.

Người tài xế đứng sẵn ở bên cạnh xe, thấy Trường Tuế bước đến liền mở cửa ghế sau cho cô.

Trường Tuế ngồi vào ghế sau, liền thấy Triệu Thần An đã ngồi ở bên trong.

Trường Tuế lễ phép chào anh ta: “Chào thầy Triệu.”

Đối với cách gọi này của cô, phản ứng của Triệu Thần An chính là nhíu mày nhưng cũng không nói gì, chỉ bảo tài xế lái xe đi.

Một mùi cỏ thoang thoảng tràn ngập trong khoang xe.

Trường Tuế hỏi: “Tại sao lại có mùi thảo dược vậy?”

Anh ta nhìn Trường Tuế hỏi, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Trường Tuế nâng cánh tay lên ngửi ngửi: “Vẫn còn mùi à? Tôi đã tắm rồi mà.”

Triệu Thần An nhìn chằm chằm cô rồi đưa tay lấy từ trên mái tóc cô lấy ra một cái lá xanh dài mảnh, hỏi cô với vẻ nghi ngờ: “Cô mới từ trên núi xuống à?”

Trường Tuế ngượng ngùng mím môi cười: “Tôi ở trong nhà nghiên cứu mấy phương thuốc thôi.”

“Đây là lá gì thế?”

Triệu Thần An nhìn chằm chằm mảnh lá cỏ dài nhỏ trên đầu ngón tay, bàn tay anh ta thử nghiêng và biến hóa góc độ sẽ thấy mảnh lá đó phản xạ ra ánh sáng kim loại sáng bóng quỷ dị.

Trường Tuế nói: “Đây chính là cỏ kim quy, rất đắt rất hiếm có đấy. Nó bán theo từng gram, cứ một gram đã là mấy ngàn tệ rồi, thế nhưng mà vẫn không có hàng để bán.”

Triệu Thần An khẽ nhíu mày: “Tại sao tới bây giờ tôi vẫn chưa từng nghe về tên loại cỏ này nhỉ?”

Tài xế nhịn không được liền nhìn trộm từ gương chiếu hậu ra phía sau, muốn xem thử loại cỏ mà một gram giá mấy ngàn tệ này trông như thế nào.

“Anh chưa từng nghe nói qua cũng rất bình thường mà.” Trường Tuế lấy mảnh lá cỏ từ tay anh ta rồi mỉm cười nói: “Bởi vì loại cỏ này không sống được trong thế giới loài người đâu.” Nói xong, cô lấy mảnh lá cỏ kim quy này bỏ vào trong miệng, nhai mấy cái rồi nuốt xuống.

Triệu Thần An trầm mặc trong hai giây: “Cô ăn nó luôn à?”

Hiển nhiên đối với hành động ăn sống lá cỏ của cô, nhất là lá cỏ mắc trên tóc, anh ta vẫn khó có thể chấp nhận.

Trường Tuế nói với vẻ đương nhiên: “Đúng vậy, loại này đắt lắm, mà lá cỏ kim quy này cũng rất tốt cho mắt nữa.”

Nói xong, cô ấy nhìn về phía Triệu Thần An chớp chớp đôi mắt mê người của mình.

Triệu Thần An không nói gì nữa.

Nhưng anh ta cũng không thể không thừa nhận rằng cô ấy quả thật có một đôi mắt rất đẹp, hàng mi dài, đồng tử thanh tĩnh lại sâu thăm thẳm.

Anh ta khẽ quay đầu sang một hướng khác.

…..

Trong phòng riêng của nhà hàng, Trường Tuế đã gặp được cha của Diêu Việt là Diêu Dịch Bác.

Trước khi gặp mặt, trong tưởng tượng của Trường Tuế thì Diêu Dịch Bác chính là một người đàn ông trung niên bụng to, dáng người bệ vệ đầu tóc thưa thớt, cho nên khi cô nhìn thấy hình tượng chân chính của Diêu Dịch Bác, lập tức cô cảm thấy kinh hãi.

Nếu như không phải chính miệng Triệu Thần An giới thiệu vị này chính là tổng giám đốc Diêu của công ty điện ảnh Diệu Bác thì Trường Tuế tuyệt đối sẽ không tin rằng người đàn ông cao lớn anh tuấn khí chất nho nhã đang đứng trước mặt mình chính là tổng giám đốc Diêu Dịch Bác, là cha của Diêu Việt, là người đã cưỡng ép Hứa Diệu, hơn nữa còn vọng tưởng đem anh ta giam cầm ở bên cạnh mình.

Thoạt nhìn ông ta chỉ khoảng chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, mặc áo sơ mi trắng đeo cà vạt màu đen, dáng người cao ráo. Từ khuôn mặt anh tuấn của ông ta có thể nhìn ra được ngoại hình cùng với chiều cao của Diêu Việt hoàn toàn được di truyền từ ông ta. Chỉ là nhìn bên ngoài thì tuyệt đối không thể tưởng tượng được rằng ông ta có một đứa con trai lớn như Diêu Việt, quả thực có thể nói đó là anh trai của Diêu Việt cũng không hề quá đáng.

“Đây chính là Trường Tuế, mấy người lớn trong nhà bảo tôi dẫn cô ấy đi theo để học hỏi nhiều hơn.” Triệu Thần An cười nhạt rồi giới thiệu Trường Tuế cho Diêu Dịch Bác, trong lời nói để lộ ra ý tứ rằng quan hệ của Trường Tuế với gia đình anh ta là không đơn giản: “Chắc là tổng giám đốc Diêu đã nghe đến tên cô ấy rồi phải không?”

“Đương nhiên rồi, chỉ là tôi lại không ngờ bối cảnh ở sau lưng cô ấy mà mấy người ở trên mạng nói lại chính là nhà họ Triệu.” Diêu Dịch Bác nói xong liền cười và nhìn Trường Tuế thêm vài lần: “Từ Nghiêu còn nói với tôi rằng tương lai cô nhất định sẽ giành được danh hiệu ảnh hậu, thế nào, có hứng thú ký hợp đồng với công ty Diệu Bác của tôi không?”

Ánh mắt của ông ta thoạt nhìn giống như một người lớn hiền từ thân thiết ở trong nhà.

Trường Tuế mỉm cười nói: “Hiện giờ tôi vẫn chưa có ý định đổi công ty.”

Ba người vừa cười nói vừa ngồi xuống.

Bầu không khí trong bữa ăn rất hài hòa.

Triệu Thần An và Diêu Dịch Bác nói chuyện vui vẻ với nhau, thậm chí hai người còn bàn luận về lần hợp tác tiếp theo, mà trong suốt bữa ăn thì Trường Tuế chỉ chăm chú vùi đầu ăn cơm, giống như chỉ là một đứa trẻ mà Triệu Thần An mang đến để ăn cơm mà thôi.

Đến khi cơm nước xong xuôi, thức ăn trên bàn đã được thu dọn và thay bằng trà nóng.

Triệu Thần An nói mình đi vệ sinh một lát, liền đứng dậy và bước ra khỏi phòng.

Ly trà bốc lên làn hơi nóng.

Diêu Dịch Bác và Trường Tuế ngồi đối diện nhau, cả hai người đều biết, chủ đề chính của lần gặp mặt đến lúc này mới bắt đầu.

Trường Tuế không hề đụng vào ly trà nóng kia mà bưng ly nước lạnh ở bên cạnh lên uống một ngụm, sau đó nhìn thẳng vào Diêu Dịch Bác, ánh mắt trong trẻo thẳng thắn nói với ông ta: “Tổng giám đốc Diêu, tôi sẽ không nói chuyện vòng vo mất thời gian, tôi là vì chuyện của Hứa Diệu mà đến đây.”

Sau khi Diêu Dịch Bác nghe đến tên Hứa Diệu, vẻ mặt dịu dàng hiền từ trên mặt ông ta liền thu lại, cho dù lúc này ông ta có cười thì cũng không còn là nụ cười nho nhã như lúc nãy nữa mà mang theo ý lạnh lùng, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Không ai chú ý đến tình hình của Hứa Diệu hơn ông ta.

Cũng không ai hiểu rõ Hứa Diệu hơn ông ta.

Buổi tối hai ngày trước, cô từ nhà Hứa Diệu đi ra, hai người còn ôm nhau ở dưới bãi đồ xe ở tầng hầm nữa.

Tuy rằng ngày hôm qua ông ta cũng đã điều tra rõ ràng rằng cô và Hứa Diệu chỉ mới quen nhau tại đoàn làm phim của Từ Nghiêu. Hơn nữa cô cũng chỉ tham gia trong đoàn làm phim của Từ Nghiêu hơn nửa tháng, mà trong lúc quay phim mối quan hệ của hai người thoạt nhìn cũng không tốt lắm.

Nhưng ông ta lại hiểu rõ Hứa Diệu, bản thân Hứa Diệu luôn phòng ngự bài xích tất cả mọi người, thế mà cô lại có thể khiến cho Hứa Diệu phải tự mình đưa cô xuống lầu, thậm chí còn để cô ôm anh mà anh còn cười với cô nữa.

Anh ta chưa bao giờ cười như thế với ông ta.

Ánh mắt Diêu Dịch Bác lạnh lùng: “Tôi rất tò mò, không hiểu cô với Hứa Diệu chỉ mới quen biết nhau một thời gian ngắn như thế thì tại sao cậu ấy lại thả lỏng cảnh giác và trở thành bạn bè với cô như vậy?”

Trường Tuế mỉm cười: “Đại khái là bởi vì anh ấy biết tôi sẽ không làm tổn thương anh ấy chăng?”

Biểu tình của Diêu Dịch Bác lập tức cứng đờ, ông ta liền hỏi cô: “Cô nói là vì chuyện của Hứa Diệu mà đến đây, vậy thì cô định nói gì với tôi đây?”

Trường Tuế nói: “Tôi muốn xin tổng giám đốc Diêu thả cho anh ấy một con đường sống.”

Diêu Dịch Bác lạnh lùng nhìn cô một hồi lâu, sau đó mới mở miệng hỏi: “Cô đã biết được những gì rồi?”

Trường Tuế nhìn thẳng vào ánh mắt ông ta: “Những chuyện gì nên biết thì tôi đều biết cả.”

Ánh mắt Diêu Dịch Bác trở nên đáng sợ: “Là Hứa Diệu bảo cô tới đây à?”

Trường Tuế nói: “Không, anh ấy thậm chí còn không chịu nói cho tôi biết người đó chính là ông. Là tôi tự chủ trương muốn giúp anh ấy thôi.”

Diêu Dịch Bác khẽ nhếch khóe miệng, giọng nói có chút đùa cợt nói với cô: “Vậy thì cô lấy thân phận gì để nói với tôi những lời như thế? Dựa vào cái gì mà lại can thiệp vào chuyện riêng tư của tôi? Dựa vào nhà họ Triệu ở sau lưng cô à?”

Trường Tuế cười khẽ một tiếng: “Không, tôi dựa vào chính bản thân mình, lấy thân phận là một người bạn của Hứa Diệu.”

Diêu Dịch Bác nheo mắt lại: “Chỉ bằng cô à?”

Trường Tuế cười cười: “Chỉ bằng tôi.”

Nụ cười trên khóe miệng của Diêu Dịch Bác liền biến mất, khuôn mặt cũng dần dần trở nên ngưng trọng. Lúc này Trường Tuế quá mức bình tĩnh, giống như trong tay cô đang cầm một con bài đủ để ông ta phải kiêng kỵ, ông ta vừa muốn mở miệng thì đột nhiên Trường Tuế hỏi:

“Ông thích Hứa Diệu không?”

Sắc mặt Diêu Dịch Bác lập tức cứng đờ.

Trường Tuế nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt lóe lên ánh sáng.

“Đó là chuyện riêng của tôi.” Diêu Dịch Bác nói.

Trường Tuế cười cười: “Không phải tổng giám đốc Diêu đã bày hết mấy chuyện riêng của mình lên mạng rồi đấy sao?”

Diêu Dịch Bác nhìn cô với vẻ tức giận.

Trường Tuế lại cười nói: “Cho dù ông có đem tất cả những video kia đăng lên mạng thì Hứa Diệu cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý đâu. Ông càng làm như vậy thì càng đẩy anh ấy đi xa ông hơn mà thôi. Tôi đã gặp anh ấy, cũng biết rằng lúc này anh ấy đã quyết tâm cho dù bị hủy diệt, cho dù có bị ông uy hiếp như thế nào thì anh ấy cũng không chịu thỏa hiệp đâu.”

Sắc mặt của Diêu Dịch Bác vô cùng khó coi.

Trường Tuế vẫn bình tĩnh nhìn ông ta nói tiếp: “Tôi không biết ông chỉ coi anh ấy như một món đồ chơi, có dù có hủy diệt anh ấy, có ép anh ấy phải chết cũng không sao cả, hay là ông thực sự động tâm nên chỉ uy hiếp muốn ép anh ấy phải quay trở về bên cạnh ông?”

Diêu Dịch Bác cũng không nói lời nào, cứ yên lặng nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, giống như muốn nghe tiếp xem cô sẽ nói điều gì nữa.

Sắc mặt Trường Tuế từ đầu đến cuối vẫn thong dong thản nhiên, cô nói tiếp: “Tổng giám đốc Diêu, nếu như là ý sau, vậy thì xin ông hãy xóa bỏ tất cả những video ông đang giữ trên tay đó. Nếu như thực sự ông đối với Hứa Diệu có mấy phần thật lòng thì ông không nên ép buộc anh ấy đến mức này. Nếu thích một người thì phải nên trân trọng người đó, bảo vệ người đó, để cho người đó biết tâm ý của ông, để cho người đó biết ông là người tốt. Còn nếu làm giống như ông bây giờ thì chỉ làm cho anh ấy hận ông mà thôi.”

Trường Tuế dừng lại một chút, vẻ mặt có chút đe dọa nhìn Diêu Dịch Bác hỏi tiếp: “Chẳng lẽ ông không sợ rằng Hứa Diệu sẽ chết sao?”

Toàn thân Diêu Dịch Bác chấn động, ngay cả đồng tử trong mắt cũng co lại.

Ông ta nghĩ về lần cuối cùng mà họ gặp nhau.

Hứa Diệu đã rất bình tĩnh hỏi ông ta rằng, có phải anh chết đi ông ta mới chịu buông tha cho anh phải không.

Lúc đó nhịp tim trong lồ ng ngực ông ta đã nhảy thình thịch.

Ông ta sợ.

Sợ anh sẽ chết.

Diêu Dịch Bác trầm mặc một hồi lâu, trong ánh mắt mơ hồ giãy dụa một chút, khóe miệng mím lại thật chặt. Một hồi lâu sau, ông ta nhìn chằm chằm vào ly trà đã dần dần lạnh ngắt ở trên bàn, khẽ nói giống như đang tự lẩm bẩm: “Như vậy ngay từ đầu đã sai phải không?”

Trường Tuế nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Biết sai mà sửa mới là quan trọng, không có gì là muộn hết.”

Diêu Dịch Bác ngước mắt lên nhìn cô: “Tôi sẽ không xóa những video đó, nhưng cô có thể nói cho Hứa Diệu biết rằng tôi sẽ không để cho mấy cái video truyền ra bên ngoài.”

Trường Tuế nói: “Được.”

Diêu Dịch Bác cười mà như không cười nhìn cô: “Cô cứ tin tưởng tôi như vậy thôi à?”

Trường Tuế lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, đặt ở trên bàn rồi đẩy qua, lại lộ ra một nụ cười thẹn thùng vô hại, lại dùng ngữ khí khách sáo nhất mà nói ra những lời tàn nhẫn nhất: “Nếu như ông không tuân thủ hứa hẹn này, cứ tin tôi đi, tôi sẽ làm cho ông từ nay về sau không được yên ổn.”

Cô ngồi thẳng dậy rồi nói tiếp: “Nếu như ông không tin tôi có bản lĩnh như vậy thì ông có thể hỏi ý kiến Diêu Việt một chút, hoặc là bà cụ Đường cũng được. Bọn họ sẽ nói cho ông biết, tôi quả thật có bản lĩnh này.”

Diêu Dịch Bác nghe cô nói như vậy liền có vẻ nghi ngờ nhìn cô một cái, cô ấy có quen biết Diêu Việt thì ông ta cũng biết, nhưng cô làm sao lại quen với bà cụ Đường chứ?

Ông ta cầm lấy tấm danh thiếp có thiết kế hoàn toàn bình thường kia lên, sau khi nhìn thấy mấy chữ ở trên danh thiếp liền hơi nhíu mày, bỗng nhiên ông ta nhớ lại một chuyện cũ trước kia của nhà họ Triệu ở thành phố Bắc.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Triệu Thần An đẩy cửa bước vào, vừa lúc nhìn thấy Diêu Dịch Bác bỏ tấm danh thiếp vào trong túi quần.

Anh ta dùng ánh mắt hỏi thăm Trường Tuế, ý hỏi mọi việc đã xong chưa.

Trường Tuế cho anh ta một cái nhìn khẳng định.

Anh ta liền đi đến và ngồi xuống ghế. Bộ dạng như thể không hề biết trong thời gian anh ta không có ở đó đã xảy ra chuyện gì.

Mà Diêu Dịch Bác cũng Trường Tuế cũng làm ra vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì hết, mọi chuyện sóng êm biển lặng.

Diêu Dịch Bác uống một ngụm trà rồi đứng dậy nói: “Chiều nay tôi còn có chút việc ở công ty, tôi đi trước đã nhé.”

Triệu Thần An cũng đứng dậy theo: “Vậy thì lần sau nếu có cơ hội thì lại gặp nhau ăn bữa cơm vậy.”

Diêu Dịch Bác cũng cười, sau đó nhìn về phía Trường Tuế, ánh mắt mang theo ẩn ý chỉ có hai người ngầm hiểu với nhau: “Tôi sẽ nhớ kỹ lời khuyên của cô.”

Trường Tuế chỉ ngồi bất động, cầm ly trà và mỉm cười.

Triệu Thần An tiễn Diêu Dịch Bác đến đại sảnh rồi quay trở lại, liền thấy nhân viên phục vụ lại cầm cuốn thực đơn từ trong phòng bước ra ngoài.

Anh ta đi tới ngồi đối diện với Trường Tuế, ở vị trí mà Diêu Dịch Bác lúc nãy mới ngồi: “Có chuyện gì thế?”

Trường Tuế cười ngượng ngùng: “Vừa rồi tôi ăn chưa no nên mới gọi thêm mấy món nữa.”

Triệu Thần An: “…..”

Lúc nãy anh ta nhìn thấy Trường Tuế chỉ cúi đầu ăn cơm không hề nói một câu, thế mà vẫn còn chưa ăn no cơ đấy.

“Sáng nay tôi không ăn gì hết. Đây là bữa ăn đầu tiên của ngày hôm nay.” Trường Tuế lại giải thích thêm một chút.

Triệu Thần An nhìn cánh tay mảnh khảnh của cô, rất muốn biết mấy thứ cô ăn vào chạy đi đâu hết rồi. Anh ta bưng ly trà của mình lên nhấp một ngụm rồi nói: “Chuyện cô cần làm đã làm xong hết rồi à?”

Trường Tuế cười tủm tỉm nói: “Nhờ có thầy Triệu giúp đỡ.”

Triệu Thần An liếc mắt nhìn cô, nhìn không quen với dáng vẻ giả vờ ngoan ngoãn của cô như vậy một chút nào: “Lúc Diêu Dịch Bác đi ra thấy sắc mặt của ông ta không dễ nhìn cho lắm.”

Trường Tuế khẽ gật đầu, cô cũng cầm ly trà nóng lên uống hai ngụm rồi nói: “Có lẽ là ông ta tự nhiên phát hiện hóa ra mình cũng có lương tâm.”