Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 56: Cô thật sự nghĩ rằng tôi thích đàn ông à?




“Anh nói là mấy tấm ảnh chụp đó, hay là chuyện anh thích đàn ông?” Trường Tuế hỏi.

Không khí trong phòng dường như đông lại, hòa quyện với mùi rượu và mùi thuốc lá nồng nặc trong không khí.

Vài giây trôi qua mà như dài đằng đẵng, đột nhiên Hứa Diệu đóng cửa lại, đem tia sáng duy nhất ngăn ở phía ngoài cửa. Sau đó anh ta đi tới đứng sững trầm mặc trước mặt cô rồi bỗng nhiên cười khẽ: “Cô cho rằng tôi thích đàn ông thật à?”

Trường Tuế sửng sốt.

Hứa Diệu lại cười một tiếng, lướt qua cô rồi nhẹ nhàng bước đến bên giường, từ trong đống vỏ chai rượu nằm lăn lóc trên sàn nhà tìm được hộp thuốc lá và bật lửa, sau đó cứ như vậy ngồi bệt xuống sàn nhà.

Ngọn lửa từ cái bật lửa phát ra ánh sáng soi rõ khuôn mặt nhợt nhạt của anh ta.

Anh ta nheo mắt lại, châm thuốc lá sau đó hít một hơi.

Tàn thuốc sáng lên trong bóng tối.

Anh ta thả lỏng hai chân, lưng dựa vào mép giường ở phía sau, chậm rãi phun ra một ngụm khói rồi cười lạnh nói: “Tôi chỉ là bị đàn ông chơi thôi, không có nghĩa là tôi thích đàn ông.”

Khi anh ta nói ra những lời này chỉ thấy nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy.

Nhưng bàn tay cầm điếu thuốc của anh ta lại không ngừng run rẩy.

“Có phải cô thấy rất buồn nôn không?” Trong đôi mắt của anh ta hoàn toàn tĩnh mịch: “Tôi cũng cảm thấy rất buồn nôn.”

Trường Tuế bước tới, dùng chân đá văng mấy vỏ chai rượu ở bên cạnh anh ta, dọn ra một khu vực nhỏ rồi ngồi xếp bằng bên cạnh. Cô cũng không nói một lời nào, cứ như vậy lẳng lặng nhìn anh ta.

Hứa Diệu ngẩng cổ lên nhìn cô, trong phòng rất tối nhưng sau khi ánh mắt thích ứng với loại bóng tối này thì có thể mơ hồ nhìn thấy một vài đường nét. Anh có thể cảm giác được cô đang nhìn anh, nhưng trong cái nhìn của cô không hề có nửa điểm thương hại, bi ai hay đồng tình khiến anh chán ghét, chỉ đơn thuần là một sự bình tĩnh mà thôi.

Mấy lời trào phúng đang chuẩn bị dâng tới bên miệng lại bị anh ta yên lặng nuốt trở về.

Anh ta cầm điếu thuốc lá đưa tới bên miệng, hít mạnh một hơi, sau đó hoàn toàn bình tĩnh lại.

“Ngay từ đầu không phải là tôi tự nguyện. Tôi bị chính người mà mình tin cậy nhất chuốc say rồi đưa lên giường của người kia, sau khi tỉnh lại, tôi lấy được tài nguyên của bộ phim 《 Kiêu Dương 》. Phải, chính là bộ phim năm ngoái khiến tôi trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm đó. Trong bộ phim đó tiền cát xê tôi nhận được là ba triệu nhân dân tệ. Trước đó, bởi vì tôi ở trên bàn rượu có đắc tội với một nhà sản xuất nên trong ba tháng hoàn toàn không được sắp xếp một công việc nào.” Hứa Diệu nở nụ cười, giọng nói mang theo trào phúng nhưng ngữ khí lại hoàn toàn bình tĩnh: “Nói thật, cơ hội này nếu đưa cho người khác thì không biết có bao nhiêu người muốn đoạt lấy đâu.”

Giọng điệu của anh ta hạ thấp xuống: “Tôi đã nghĩ đến việc báo cảnh sát, nghĩ đến việc làm cho ông ta thân bại danh liệt, cho dù có phải đồng quy vô tận cũng không hề gì. Thế nhưng mà người nhà tôi vẫn đang chờ số tiền kia để cứu mạng.” Anh ta dừng lại mấy giây rồi mới nói tiếp: “Loại sự tình này, nếu như đã có lần thứ nhất thì đương nhiên sẽ có lần thứ hai rồi thứ ba, nếu như lần đầu tiên không từ chối thì sau đó sẽ không có cơ hội từ chối nữa.”

“Cho đến một ngày nào đó, đột nhiên tôi cảm thấy tất cả những chuyện này đều thực sự kinh tởm.” Hứa Diệu nói xong lại hung hăng hít một hơi thuốc lá: “Tôi muốn chấm dứt tất cả những chuyện này bất kể là dùng loại phương thức gì. Nhưng tôi lại không ngờ rằng ông ta còn kinh tởm hơn tôi nghĩ.” Anh cười lạnh một tiếng: “Mấy bức ảnh phát tán ra ngoài đó chỉ là trò trẻ con thôi, trong tay ông ta còn có rất nhiều video còn kinh tởm gấp trăm lần. Ông ta muốn ép buộc tôi phải trở về, phải cầu xin ông ta tha thứ, nhưng mà ông ta đang nằm mơ mà thôi.”

Trường Tuế hỏi: “Ông ta là ai?”

Hứa Diệu quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt anh chạm vào đôi mắt đang ẩn giấu trong bóng tối nhưng lại mơ hồ có ánh sáng đang lưu động.

Chăm chú nhìn cô một hồi lâu, anh liền rũ mắt xuống, ném tàn thuốc vào trong chai rượu còn hơn một nửa ở bên cạnh rồi xoay người sang định hôn cô.

Trường Tuế kịp thời né tránh, cơ thể cô ngửa ra sau, nhìn Hứa Diệu đột nhiên xích tới gần với vẻ kinh ngạc, vẻ mặt cô hoang mang hỏi: “Anh làm cái gì vậy?”

Hứa Diệu không hề nghĩ rằng cô sẽ né tránh, tay anh ta vẫn còn chống ở bên người cô, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, sững người trong hai giây: “Không phải là cô thích tôi à?”

Trường Tuế trừng mắt nhìn anh ta: “Không phải.”

Hứa Diệu: “….”

Bầu không khí liền đông cứng lại.

Trường Tuế không giấu được sự kinh ngạc: “Chẳng lẽ là anh thích tôi à?”

Hứa Diệu: “….Cô nghĩ hay lắm.”

Trường Tuế: “Không phải vừa rồi anh muốn hôn tôi sao?”

Hứa Diệu trầm mặc lần tìm hộp thuốc lá.

Anh ta châm một điếu thuốc rồi cười lạnh nói: “Đừng có tự mình đa tình, tuy rằng tôi bị đàn ông chơi nhưng mà số phụ nữ muốn được tôi hôn vẫn xếp cả hàng dài, hơn nữa mặc dù tôi thích phụ nữ nhưng không phải là người phụ nữ nào cũng được chấp nhận.”

Trường Tuế nói: “Rõ ràng anh nói ra những lời như thế sẽ làm cho mình bị thương, vậy thì tại sao anh còn muốn nói?”

Ngón tay Hứa Diệu kẹp điếu thuốc khẽ run rẩy, giống như một tầng giấy mỏng bị đâm thủng, anh ta có hơi thẹn quá hóa giận liền cười khẩy rồi nói: “Cô đến đây chính là để giảng bài cho tôi đấy à?”

“Không phải.” Trường Tuế lại ngồi xếp bằng trở lại, sau đó nhìn anh ta nghiêm túc nói: “Chỉ là tôi lo cho anh thôi.”

Hứa Diệu giật mình, hốc mắt đột nhiên cảm thấy chua xót. Anh ta rũ mắt xuống, vành mắt đỏ lên nhưng trong miệng lại nói ra những lời tàn nhẫn: “Tôi và cô cũng không thân thiết với nhau chút nào.”

Trường Tuế cười nói: “Không thân cũng có thể lo lắng mà.”

Đôi mắt Hứa Diệu đỏ hoe, trừng mắt nhìn cô một cách hung dữ.

Đáng tiếc cái trừng mắt này đối với Trường Tuế mà nói thì hoàn toàn không có bất kỳ một lực uy hiếp nào.

Trường Tuế nghiêm túc hỏi lại: “Ông ta là ai? Anh nói ra thì có lẽ tôi có thể giúp anh đấy.”

Hứa Diệu hừ nhẹ một tiếng: “Làm sao hả? Chẳng lẽ cô thật sự có bối cảnh rất lợi hại à?”

Trường Tuế cười cười: “Cái đó cũng không tính là bối cảnh gì hết, nhưng mà tôi cũng có một chút nhân mạch, cũng có chút bản lĩnh.”

Hứa Diệu nhìn cô thật sâu, sau đó anh thản nhiên nói: “Không liên quan gì đến cô.”

Anh ta biết cô không có bối cảnh gì cả.

Anh có thể cảm giác được rằng cô cũng không phải là một bông hoa lớn lên trong nhà kính. Anh đã gặp qua những người như thế rồi, những người không phải trải qua gió táp mưa sa, được che chở cẩn thận, cả cuộc đời lớn lên không hề giống với mình.

Anh ta đã bị rơi vào vũng bùn bẩn thỉu này đã rất khó để thoát thân, không cần phải kéo cô vào đó nữa.

Mặc dù tài năng diễn xuất của cô đôi lúc khiến cho anh ta phải ghen tỵ, chuyện giành được giải thưởng cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Tiền đồ của cô vô cùng sáng lạn, không nên có sự dây dưa nào với một người đang chờ bị thối rữa như anh.

Đột nhiên anh ta cảm thấy thật là may mắn.

May mà cô ấy không thích anh.

May mà anh chỉ là tự mình đa tình.

“Chúng ta là bạn bè.” Trường Tuế nói: “Vậy nên tôi sẽ giúp anh.”

Hứa Diệu chế giễu: “Chúng ta là bạn bè từ khi nào thế? Tại sao tôi không hề biết vậy?”

“Mặc dù tôi không nói chuyện làm ăn với anh nhưng lại tự nguyện tới đây một chuyến, hơn nữa còn giúp anh một cách tự nguyện mà không thu tiền chứng tỏ tôi đã coi anh như bạn bè.” Trường Tuế nói, dường như chính mình cũng thấy hoang mang: “Mặc dù tôi cũng thấy kỳ quái rằng tại sao tôi lại coi anh như bạn bè. Theo lý mà nói, tuy rằng anh đã giúp tôi nhưng tôi cũng đã giúp lại anh, như thế cũng coi như đã thanh toán sòng phẳng, nhưng tôi vẫn không tránh khỏi được sự lo lắng cho anh.”

Trường Tuế suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là kiếp trước tôi có mắc nợ anh cái gì đó nên đời này tôi phải trả nợ rồi.”

Nhân quả luân hồi, có lẽ trong kiếp trước cô và Hứa Diệu có liên quan gì đó với nhau thật.

Đây cũng chính là cái gọi là duyên phận mà Phật đã nói.

Trường Tuế cũng không rối rắm những chuyện này lâu, cô nhìn Hứa Diệu nói với vẻ thoải mái: “Nhưng đã thế này rồi thì tôi vẫn cứ coi anh là bạn, còn anh có coi tôi là bạn hay không thì đó là việc của anh, tôi không quan tâm.”

“Khương Trường Tuế.” Ánh mắt Hứa Diệu nhìn cô với vẻ phức tạp: “Cô thật sự là một người kỳ quái.”

Trường Tuế mỉm cười, bỗng nhiên cô đứng dậy rồi đi đến bên cửa sổ sát đất, dùng sức kéo tấm rèm cửa sổ ra.

Hứa Diệu bị ánh sáng làm cho chói mắt, theo bản năng anh ta nhắm mắt lại rồi lại chậm rãi mở mắt ra. Bên ngoài cửa sổ, bầu trời xa xăm đã bị nhuộm thành một màu ửng đỏ, còn khảm ánh sáng màu vàng bên ngoài mấy tầng mây.

Mà trước mắt anh lúc này là bóng hình Trường Tuế đang đứng trong một mảnh ánh sáng vàng rực rỡ kia.

….

Trợ lý Tiểu Vũ và Tiểu Trương đang nói chuyện phiếm với nhau, nhìn thấy cô bước xuống lầu liền ùa tới hỏi han.

Khuôn mặt Tiểu Vũ tràn đầy vẻ khẩn trương lo lắng: “Hai người nói chuyện thế nào rồi? Hứa Diệu đâu?”

Trường Tuế nói: “Cả người anh ta đầy mùi rượu với mùi thuốc lá, bây giờ vẫn đang tắm, lát nữa anh ta sẽ xuống sau. Bây giờ anh gọi đồ ăn đi, chúng tôi sẽ ở đây ăn tối.”

Lập tức Tiểu Vũ cảm thấy vui mừng khôn xiết: “Được! Cô muốn ăn gì? Tôi sẽ gọi ngay.”

Trường Tuế nói: “Hứa Diệu nói là anh ta muốn ăn lẩu, anh cứ gọi lẩu đi, nhớ gọi nhiều thịt một chút.”

Tiểu Vũ đáp ứng một cách sảng khoái, sau đó anh ta cùng với Tiểu Trương vây quanh điện thoại để gọi đồ ăn.

Trường Tuế hỏi: “Căn nhà này là do Hứa Diệu mua à?”

Căn hộ này là dạng duplex có diện tích rất lớn, trên tường còn treo một tấm chân dung khổng lồ của Hứa Diệu.

Tiểu Vũ nói: “Căn hộ này là do công ty thuê.”

Trường Tuế hỏi: “Vậy người đại diện của Hứa Diệu đâu rồi.”

Biểu tình trên mặt Tiểu Vũ lập tức lộ ra một chút xấu hổ, anh ta đưa điện thoại cho Tiểu Trương gọi đồ ăn tiếp rồi nói với cô: “Sau khi xảy ra chuyện này, ngày thứ nhất anh Băng cũng có tới, bảo tôi chăm sóc cho Hứa Diệu thật tốt, sau đó không thấy anh ấy tới nữa. Nhưng mà tối hôm qua anh ấy cũng có nhắn tin WeChat cho tôi hỏi tình hình Hứa Diệu thế nào rồi.”

“Anh theo tôi tới đây một chút.” Trường Tuế gọi Tiểu Vũ đến bên cạnh cầu thang.

Tiểu Vũ có vẻ khẩn trương lo lắng nhìn cô.

Trường Tuế cũng không quanh co lòng vòng, cô đi thẳng vào vấn đề: “Anh có biết người chụp tấm ảnh đó của Hứa Diệu là ai không?”

Ngay lập tức biểu tình trên mặt Tiểu Vũ cứng đờ, anh ta lộ ra vẻ mặt xấu hổ lại bất an, hơi do dự một lúc rồi mới nói: “Anh Băng anh ấy không cho tôi nói ra.”

Trường Tuế nhướng mày: “Như vậy có nghĩa là anh có biết.”

Tiểu Vũ lộ vẻ mặt khó xử nói: “Cô đừng có hỏi tôi nữa, nếu như anh Băng biết được thì công  việc của tôi cũng không còn đâu.”

Trường Tuế nói: “Vậy anh có muốn giúp Hứa Diệu không?”

Tiểu Vũ sững sờ nhìn cô.

Trường Tuế nhìn chằm chằm vào mắt anh ta: “Anh nói cho tôi biết, người đàn ông đó là ai.”

Tiểu Vũ đối mặt với đôi mắt đen kịt sâu thẳm kia của Trường Tuế, trong nháy mắt anh ta cảm nhận được sự sợ hãi. Anh ta giãy dụa mấy giây rồi cuối cùng vẫn từ bỏ sự chống cự: “Vậy thì tôi nói cho cô biết, nhưng mà cô tuyệt đối đừng có nói cho Hứa Diệu là tôi nói nhé.”

Trường Tuế gật đầu đáp ứng.

Biểu tình trên mặt Tiểu Vũ vô cùng phức tạp nói với Trường Tuế: “Chính là ông chủ của công ty điện ảnh Diệu Bác, Diêu Dịch Bác.”

Vẻ mặt của Trường Tuế khẽ thay đổi.

Ông chủ của công ty điện ảnh Diệu Bác, tức là cha của Diêu Việt à?

“Tôi đã gọi xong rồi.” Đúng lúc này, Tiểu Trương giơ di động nói vọng qua.

“Tôi đi sang đó trước.” Tiểu Vũ nói.

Trường Tuế khẽ gật đầu rồi bước đến bên cửa sổ và rơi vào trầm tư.

Trách không được công ty của Hứa Diệu lại chấp nhận bỏ rơi anh ta. Nói về tài nguyên và mối quan hệ của công ty điện ảnh Diệu Bác ở trong giới này thì một công ty quản lý nghệ sĩ nho nhỏ không thể nào chống lại được. Chỉ một vài tài nguyên nho nhỏ lọt từ kẽ tay xuống cũng đủ để nuôi sống cả một công ty nhỏ rồi, nói gì đến việc công ty điện ảnh Diệu Bác muốn trả thù một nghệ sĩ nhỏ do công ty quản lý, quả thật dễ như trở bàn tay.

Từ trong lời nói của Hứa Diệu cho thấy mục đích của Diêu Dịch Bác cũng không phải là một hoàn toàn hủy hoại Hứa Diệu, ông thông qua phương thức này là đang muốn nói cho Hứa Diệu biết rằng anh không có cách nào chống lại ông ta, muốn ép buộc anh quay trở lại bên cạnh ông ta.

Mà công ty quản lý của Hứa Diệu vì muốn tránh đắc tội Diêu Dịch Bác nên lựa chọn bỏ rơi Hứa Diệu.

Hứa Diệu lúc này đã tắm rửa xong, anh ta tùy tiện mặc một chiếc áo thun và quần dài cùng với một đầu tóc vẫn còn ướt sũng không sấy khô bước xuống lầu đã nhìn thấy ba người ngồi trong phòng khách vừa xem ti vi vừa nói chuyện phiếm, nhìn rất náo nhiệt, trong nhà anh ta hiếm khi có lúc náo nhiệt như thế này.

“Tôi cũng muốn mua một chiếc ti vi lớn như thế này.” Trường Tuế nhìn cái ti vi lớn một trăm inch trước mặt và nói.

“Bây giờ cô vẫn còn sống ở chỗ đó à?” Tiểu Vũ tò mò hỏi: “Chính là cái ngôi nhà trong đoạn video vô cùng nổi tiếng hồi trước đó.”

“Tôi chuyển nhà rồi, ở cách đây cũng không xa lắm.” Trường Tuế nói.

“Có phải là ở khu chung cư Vọng Nguyệt Hồ không? Có rất nhiều ngôi sao sống ở đó lắm.” Ánh mắt Tiểu Vũ sáng lên hỏi.

Trường Tuế gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Hứa Diệu đang đứng ở nơi đó: “Anh đứng đó làm gì thế? Tới đây.”

Hứa Diệu nhìn cô, lập tức trong lòng cảm thấy hoảng hốt. Cảnh tượng như vậy thực sự giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Anh ta cất bước đi tới, trên mặt hoàn toàn không có biểu tình gì.

Anh mặc một chiếc áo thun màu xám, tóc đen ướt sũng, cả người gầy đi trông thấy, sắc mặt tái nhợt, tóc cũng dài ra rất nhiều nhưng lại không hề ảnh hưởng đến mỹ mạo vốn có, quả thật là một mỹ nam tử mang mấy phần khí chất u buồn.

Tiểu Vũ nhìn thấy Hứa Diệu liền vô cùng vui mừng, liền đứng dậy nói: “Tôi đã gọi lẩu với thêm mấy đồ ăn khác nữa, bây giờ người ta đang trên đường giao đến đây. Để tôi cắt cho anh một ít dưa hấu ăn tạm đã.”

Hứa Diệu gật đầu, đi tới ngồi ở bên cạnh Trường Tuế.

Trên ti vi lúc này đang chiếu một chương trình giải trí nổi tiếng.

Trường Tuế đưa bánh quy trong tay cho anh ta.

Hứa Diệu cúi đầu nhìn thoáng qua rồi cầm lấy một cái, đột nhiên cảm thấy rất đói bụng.

Tiểu Vũ nhanh chóng cắt nửa quả dưa hấu bước ra, đặt lên bàn. Sau đó chuông điện thoại di động vang lên, anh ta cầm lên xem rồi lại lập tức đứng dậy: “Thức ăn đến rồi! Tiểu Trương, cô giúp tôi dọn dẹp trên bàn một chút, tôi ra mở cửa.”

Tiểu Trương “ừ” một tiếng rồi đứng dậy dọn dẹp bàn ăn.

Trường Tuế và Hứa Diệu cùng ngồi trên ghế sô pha ăn dưa hấu.

Lần này thức ăn được đặt tại một chuỗi cửa hàng nổi tiếng nên khi đồ ăn được giao đến còn có một nhân viên phục vụ đi cùng, anh ta giúp bọn họ chuẩn bị tất cả mọi thứ xong rồi mới rời đi.

Tiểu Vũ hạ điều hòa không khí xuống thấp hơn một chút, bốn người cùng ngồi vây quanh nồi lẩu nóng hổi, không ngừng thả đủ loại nguyên liệu đồ ăn vào trong nồi. Trường Tuế thì trực tiếp thả hai phần thịt bò vào trong nồi.

Sau khi thịt chín, cô gắp một đũa lớn thịt bò vào trong chén của mình trước. Sau đó mới gắp một đũa thịt vào chén của Hứa Diệu ở bên cạnh.

Hứa Diệu nhìn thịt trong chén mình liền giật mình.

“Tiểu Vũ nói mấy ngày nay anh không ăn gì cả, ăn nhiều thịt bổ sung năng lượng một chút.”

Hứa Diệu không nói một lời, chỉ cúi xuống gắp thịt trong chén mình chấm vào dĩa nước sốt rồi cho vào trong miệng, hốc mắt bị hơi nóng bốc lên làm cho cay xè.

“Trường Tuế, sao không thấy cô ăn rau thế?” Ăn được một nửa, Tiểu Vũ liền tò mò hỏi.

“Tôi thích ăn thịt hơn.” Trường Tuế nói xong liền gắp một đũa thịt lớn, chấm đầy bơ đậu phộng rồi nhét một ngụm lớn vào miệng.

“Thấy cô ăn ngon miệng quá, nếu như cô làm blogger ẩm thực khẳng định cũng sẽ rất nổi tiếng đấy.” Tiểu Vũ cười hì hì nói.

Hứa Diệu thì lại yên lặng vớt hết thịt còn lại ở trong nồi ra bỏ hết vào trong chén cô rồi lại đổ thêm hai phần thịt nữa vào nồi.

“Ôi.” Trường Tuế đang vùi đầu ăn thịt đột nhiên ngẩng đầu lên, nước mắt lập tức chảy ra, cô khó chịu nhắm chặt hai mắt: “Cho tôi xin tờ giấy với, có nước văng vào mắt tôi rồi.”

Lập tức trên bàn liền rối loạn.

Hứa Diệu lập tức rút ra hai tờ khăn giấy thấm nước rồi đắp lên mắt cô, vừa làm vừa nhíu mày: “Sao lại không cẩn thận thế hả?”

Tiểu Trương khẩn trương nhổm dậy hỏi: “Cô không sao chứ? Có bị văng vào trong mắt không?”

Trường Tuế lấy khăn giấy che mắt rồi nói: “Không sao rồi.”

Cô lau khóe mắt rồi cố gắng chớp chớp, một lúc lâu sau mới dần dịu lại nhưng phía cuối đôi mắt đã đỏ bừng lên.

Hứa Diệu túm lấy mặt cô rồi nhìn trái nhìn phải, phát hiện trong mắt cô có đầy tơ máu liền quở trách: “Ăn chậm thôi, cẩn thận một chút chứ, có ai giành ăn với cô đâu.”

Tiểu Vũ ngậm đũa nhìn Hứa Diệu rồi lại quay sang nhìn Trường Tuế, trong lòng cảm thấy có gì đó là lạ. Rõ ràng Hứa Diệu từ trước đến giờ không lại là loại người biết chăm sóc người khác, hơn nữa anh ta đã tự nhốt mình trong phòng mấy ngày nay thế mà bây giờ lại tự nguyện xuống lầu, mà cảm xúc nhìn có vẻ tốt hơn rất nhiều. Ngữ khí lúc anh nói chuyện cũng rất nghiêm khắc còn mang theo một chút trào phúng nữa, nhưng lại nghe ra được sự quan tâm trong lời nói của anh ta.

Nhưng mà không phải Hứa Diệu là gay sao?

….Chắc là anh ta nghĩ nhiều rồi.

Trong sự náo nhiệt mà Tiểu Vũ cố gắng tạo ra cùng với bầu không khí ấm áp nhàn nhạt, bữa lẩu này cũng đã ăn xong.

Trường Tuế cũng chuẩn bị trở về.

Tiểu Vũ ở lại thu dọn.

Hứa Diệu đưa cô ra đến nhà để xe ở dưới tầng hầm.

Tiểu Trương lên xe trước.

Trường Tuế cũng dừng bước rồi nói với Hứa Diệu: “Tôi đi đây.”

Hứa Diệu “ừ” một tiếng lạnh lùng nhàn nhạt.

Trường Tuế nói: “Nhớ ăn uống cho đàng hoàng đấy.”

Hứa Diệu nhìn cô.

“Uống rượu ít thôi, cũng ít hút thuốc nữa.” Trường Tuế nói.

Hai tay Hứa Diệu đút vào trong túi quần, giọng nói giả vờ không kiên nhẫn: “Biết rồi, cô nhanh lên xe đi.”

Trường Tuế do dự một chút rồi nghiêng đầu hỏi: “Có muốn ôm một cái không?”

Hứa Diệu ngẩn người, không đợi anh ta kịp phản ứng lại.

Cô đã bước lên phía trước một bước rồi nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Hứa Diệu sững sờ cúi đầu xuống, nhìn thấy đỉnh đầu cô, một chút cảm xúc khác thường bắt đầu cuộn trào trong đáy lòng.

Bàn tay Trường Tuế vỗ nhẹ vào lưng anh: “Tin tôi đi, mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Thật kỳ lạ.

Trước kia Hứa Diệu chưa bao giờ tin vào lời an ủi của người khác.

Nhưng những lời này từ miệng cô nói ra lại mang tới cho anh một ảo giác rằng hết thảy tất cả sẽ thật sự trở nên tốt hơn.

Cô nhanh chóng thả tay ra, cười tủm tỉm nói: “Tôi phải đi rồi.” Nói xong cô ấy vui vẻ khoát tay rồi bước lên xe.

Hứa Diệu đứa tại chỗ, nhìn chiếc xe dần dần chạy xa. Mắt thấy sắp tới chỗ rẽ liền có một bàn tay từ trong cửa sổ xe vươn ra vẫy vẫy với anh.

Anh ta bật cười một tiếng: “Thật là ấu trĩ.”

Nhưng khóe miệng không hiểu sao lại nhếch lên.

Đêm nay, đã lâu lắm rồi Hứa Diệu mới có một giấc ngủ thật ngon.

……

Ngày hôm sau.

Trường Tuế và Hứa Diệu đồng thời cùng nhau lên hotsearch.

Việc Trường Tuế đến nhà Hứa Diệu ngày hôm qua đã bị chụp lại, thậm chí ngay cả cảnh hai người tạm biệt nhau ở trong nhà để xe dưới tầng hầm cũng bị quay phim.

Bao gồm cả cái ôm ngắn ngủi đó.

Nhưng thật bất ngờ, mấy bình luận của cư dân mạng đối với Trường Tuế mang ý tích cực nhiều hơn tiêu cực.

Ở khu vực bình luận cùng với tin nhắn riêng trên Weibo của Trường Tuế đều là những lời cảm ơn của fan Hứa Diệu.

[ Cảm ơn cô đã ở bên cạnh anh ấy trong thời điểm khó khăn sóng gió nhất. ]

[ Lúc nhìn thấy cô ôm anh ấy trong nhà để xe dưới tầng hầm, nước mắt tôi đã chảy ra. Đối với Hứa Diệu mà nói, cái ôm này nhất định cực kỳ quan trọng, sau nhiều ngày như vậy mà cô là người đầu tiên tới thăm anh ấy, thật sự rất cảm ơn cô đã ở bên cạnh anh ấy ngay cả khi tất cả mọi người đã vứt bỏ. ]

[ Cảm ơn cô, cảm ơn cô, cảm ơn cô. ]

[ Xin hãy nói với Hứa Diệu rằng, bất kể có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chúng tôi vĩnh viễn sẽ không quay lưng lại với anh ấy. Mặc dù chúng tôi không thể ở bên cạnh anh ấy nhưng chúng tôi vẫn luôn ở đây. ]

[ Tôi đã khóc rất to, thực sự cảm ơn cô. ]

Trường Tuế gửi ảnh chụp màn hình tất cả những bình luận và tin nhắn này sang cho Hứa Diệu.

Hứa Diệu không hề trả lời.

Trường Tuế lại nhận được điện thoại của Diêu Việt trước.

Giọng nói của Diêu Việt ở bên kia đầu dây có vẻ đang đè nén lửa giận: “Cô với Hứa Diệu có quan hệ gì thế?”

Trường Tuế nói: “Anh ấy là bạn tôi.”

Diêu Việt lạnh lùng hỏi: “Vậy thì cô có biết cậu ta được bao nuôi không?”

Trường Tuế bình tĩnh trả lời: “Tôi còn biết anh ấy bị cha của anh cưỡng ép nữa kìa.”

Diêu Việt trầm mặc hai giây, sau đó anh ta nở nụ cười lạnh: “Cậu ta nói là bị ép buộc sao? Cô tin cậu ta à? Cậu ta là một người đàn ông cao hơn một mét tám, ai có thể ép buộc cậu ta được cơ chứ?”

Trường Tuế cười cười, trong lời nói của cô ẩn chứa sự công kích bén nhọn: “Vấn đề này tại sao anh lại không đi hỏi cha anh thử xem? Có khi ông ta sẽ nói cho anh biết là ông ta cưỡng ép anh ấy như thế nào đấy?”

Người phía bên kia điện thoại im lặng mấy giây, sau đó liền tắt máy.