Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 50-2: Thật quá hoang đường




Chương trình thậm chí còn được lên hotsearch ba lần, hai trong số đó đều có liên quan đến Trường Tuế.

Thành thật mà nói, hiệu quả lần này còn vượt quá mong đợi của Bàn Tử.

Công bằng mà nói, bình thường khi anh ở chung với Trường Tuế, anh thật sự không phát hiện ra Trường Tuế có thiên phú gì về hài hước cả, càng không có cái gì gọi là cảm giác nghệ thuật giải trí.

Cho nên công ty đã mất mấy ngày để thảo luận có nên để cô tham gia vào chương trình này hay không, bởi vì trước đây đã từng có một nữ minh tinh tham gia chương trình này mà biểu hiện trong chương trình quá mức khoa trương nên bị người xem mắng đến mức máu chó đầy đầu. Bọn họ lo lắng Trường Tuế sẽ gặp phải tình huống tương tự như thế.

Dù sao thì tương lai của Trường Tuế lúc này rất tốt, nếu chỉ bởi vì một chương trình giải trí mà phá hỏng nhân duyên, vậy thì đối với sự phát triển sau này của cô sẽ vô cùng bất lợi.

Bàn Tử là người bỏ phiếu phản đối.

Anh cũng xuất phát từ lập trường muốn bảo vệ Trường Tuế.

Khi công ty do dự chưa quyết định được, công ty đã quyết định tìm Trường Tuế để nói chuyện và lắng nghe ý kiến của bản thân cô.

Trường Tuế chỉ hỏi một câu hỏi.

“Có kiếm được nhiều tiền không?”

Sau khi nhận được đáp án khẳng định, cô không hề có chút do dự nào gật đầu đáp ứng tham gia.

Bàn Tử căng thẳng đến mức mấy ngày không ngủ được, kết quả lại không ngờ rằng khi chương trình được phát lên mạng thì những lời khen ngợi cũng bay đến tới tấp, ào ào như thủy triều.

Trường Tuế tạo ra tám mươi phần trăm chi tiết gây cười, mặc dù cô tự nhận rằng ngày đó cô cũng không hề làm gì hết, chỉ là ở trong một đám người đang khóc lóc thảm thiết thì có vẻ hơi bình tĩnh trấn định một chút mà thôi.

Sau thành công lớn của chương trình này, nhất thời liền có vô số lời mời tham gia các chương trình giải trí như hoa tuyết bay về phía cô.

Có loại hình ngồi trong nhà quan sát tình yêu của người khác, có loại hình thám hiểm hoang dã, có tham gia trò chơi thách thức ngoài trời, còn có loại hình sinh hoạt thường thức nữa.

Giá cả mấy chương trình này đưa ra cũng rất dễ khiến người ta phải động lòng.

Nhưng công ty xuất phát từ kế hoạch phát triển trong tương lai của Trường Tuế cùng với hướng đi sau này của cô, cũng không muốn cho cô nhận lời tham gia quá nhiều chương trình giải trí. Đối với cô mà nói, sau này Trường Tuế vẫn phải đi theo con đường diễn viên, nếu tham gia quá nhiều chương trình giải trí thì sẽ bị lộ mặt quá nhiều. Vốn dĩ cảm giác thần bí trên người Trường Tuế rất hấp dẫn người khác, nếu tham gia quá nhiều chương trình giải trí, khuôn mặt xuất hiện quá nhiều sẽ gây ra cảm giác nhàm chán, sẽ đánh mất loại cảm giác thần bí này.

Hơn nữa lịch trình của Trường Tuế lúc này cũng đã rất kín rồi, nếu nhiều hơn nữa thì sức khỏe của cô cũng không thể đáp ứng nổi.

Lúc này cô ấy cũng đã quyết định bộ phim tiếp theo.

Là nữ chính của một bộ phim tình cảm thanh xuân do công ty điện ảnh Diệu Bác đầu tư sản xuất. Một tháng sau sẽ chính thức khởi động. Thù lao tham gia bộ phim này là mười hai triệu. Đối với một nữ minh tinh tuyến một mà nói thì giá tiền này cũng không cao lắm, nhưng đối với Trường Tuế thì cái giá này đã rất cao rồi. Hơn nữa nam chính trong bộ phim này chính là Hứa Diệu, mà đạo diễn cũng là một đạo diễn chuyên về dòng phim tình cảm này. Doanh thu phòng vé của mấy bộ phim do người này làm đạo diễn trước đây đều rất khả quan.

Nghe nói thù lao đóng bộ phim nay của Hứa Diệu cao gấp ba lần cô.

Đương nhiên, năng lực hiện tại của Hứa Diệu đã đủ sức để gánh vác cho cả doanh thu phòng vé, mà lúc này Trường Tuế cũng chỉ là một người mới hoàn toàn chưa hề có một tác phẩm nào cả nên giá tiền đưa ra cho cô cũng đã rất hợp lý rồi.

Trong mấy tình huống bình thường, các cơ hội như vậy rất ít khi tới lượt Trường Tuế.

Nhưng đây là bộ phim do Diệu Bác đầu tư, mà cô chính là nữ chính do thái tử Diêu Việt của công ty điện ảnh Diệu Bác chỉ định.

Sau khi tin tức về việc lựa chọn diễn viên chính được tung ra, quần chúng vây xem đối với tài nguyên mà Trường Tuế có được cũng không thấy ngạc nhiên lắm. Bởi vì dù sao trước đó người đại diện của cô cũng đã có thông báo rằng Trường Tuế đang bàn chuyện hợp tác cùng với công ty điện ảnh Diệu Bác rồi.

Khi Trường Tuế biết nam chính của bộ phim này chính là Hứa Diệu, cô lại hơi thấy hoảng hốt bởi vì gần đây hầu như không nghe thấy tin tức gì của anh ta.

Từ sau khi đoàn làm phim của Từ Nghiêu đóng máy, anh ta hầu như không tham gia hoạt động quảng bá nào, thoạt nhìn giống như anh ta đang nghỉ ngơi.

Trường Tuế cũng không xác định anh ta đã vượt qua sự khủng hoảng đó chưa.

Cô hy vọng anh ta có thể vượt qua nó, bởi vì cô nhìn và hiểu được anh ta thực sự yêu thích diễn xuất.

…..

Từ sau lần cùng người ta đấu pháp bị thất bại và bị cắn trả, thân thể của Ngọc Phần trở nên suy yếu rất nhiều. Hơn nữa dường như anh ta bị đả kích nên tinh thần trở nên sa sút rất nhiều. Mỗi ngày anh ta không muốn đi bất cứ chỗ nào hết, chỉ muốn nằm ở trên giường khách sạn, gọi đồ ăn bên ngoài mang vào, xem ti vi, chơi game.

Anh ta cùng với chị gái anh ta là Ngọc Tiêu cùng thuê một phòng ở khách sạn năm sao.

Những người làm nghề này nếu thực sự có bản lĩnh thì chỉ cần làm một chuyến cũng đủ tiền ăn trong ba năm rồi.

Mà bọn họ hiển nhiên là những người thực sự có bản lĩnh ở trong ngành này nên cũng không thiếu tiền tiêu, ăn mặc ở đều chọn những chỗ tốt nhất.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, số tiền bọn họ kiếm được trên đời này có thể nói là tiêu mãi không hết.

Ngọc Phần đang nằm ở trên ghế sô pha chơi game thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Ngọc Tiêu mở cửa, nhận lấy đồ ăn từ bên ngoài mang đến, là hai cái túi lớn đồ ăn.

Cô ta đặt thức ăn lên bàn, sau đó giơ chân đạp Ngọc Phần đang nằm trên ghế sô pha: “Dậy ăn đi.” Nói xong, cô ta thuận tay cầm lấy điều khiển từ xa mở ti vi lên.

Cô ta cũng giống như Ngọc Phần vậy, thích vừa ăn vừa xem ti vi, cho dù không xem nội dung đang chiếu bên trên cũng muốn nghe thấy âm thanh như vậy thôi.

Cô tùy tiện chọn một kênh trên trang chủ, ấn mở rồi bắt đầu mở túi đồ ăn ra.

Ngọc Phần luôn luôn xa xỉ, cho dù chỉ có hai người ăn nhưng đặt mua đến tận mười mấy món. Nếu như ăn không hết thì vứt bỏ, cũng chẳng sợ lãng phí.

Cô ta cũng lười chẳng muốn chỉnh anh ta, dù sao thì hai người bọn họ kiếm được nhiều tiền như vậy không tiêu thì để làm gì.

Cô ngồi xếp bằng trước bàn trà, sau đó bắt đầu vừa ăn vừa xem ti vi, bị tràng cảnh khôi hài ở bên trong ti vi chọc cười ha ha.

“Buồn cười như vậy luôn à?” Ngọc Phần thấy cô ta cười lớn tiếng đến như vậy, ánh mắt anh ta từ trên màn hình điện thoại di động liếc thật nhanh về phía ti vi rồi thu hồi lại, sau đó cả kinh, không dám tin lại nhìn về phía ti vi một lần nữa.

Cô gái tết tóc hai bên ở trên ti vi sao lại quen mắt như thế?

Đây chẳng phải là người phụ nữ ở thành phố Tây đã gài anh ta một lần đó sao?

Ngọc Phần nhịn không được mắng một câu th ô tục: “Mẹ kiếp!”

Ngọc Tiêu nghĩ rằng anh ta chơi trò chơi bị thua nên không để ý đến anh ta, vẫn đang nhìn ti vi chằm chằm cười không thở nổi.

Ngọc Phần trực tiếp ném điện thoại di động, chạy đến gần ti vi xem lại cho cần thận. Lúc này ống kính vừa chiếu đến cận mặt thiếu nữ, anh ta nhìn rõ ràng, nhất thời liền kích động kêu to: “Em đã gặp chính người phụ nữ này ở thành phố Tây đấy!”

Ngọc Tiêu không biết là anh ta đang nói về ai, ánh mắt cô ta vẫn đang còn nhìn chằm chằm mấy cảnh tượng buồn cười ở trên ti vi, trên mặt vẫn mang theo ý cười hỏi: “Cậu biết cô ấy à? Cái nhóm người này buồn cười thật đấy.”

Ngọc Phần dùng ngón tay chỉ thẳng vào mặt Trường Tuế ở trên ti vi, kích động nói: “Chính là cô ta! Cái người mà lúc trước em kể với chị ấy! Là người phụ nữ đã giao thủ với em ở trường trung học Khải Quang!”

Ngọc Tiêu nhìn gương mặt Trường Tuế ở trên ti vi với vẻ không thể tin nổi, nụ cười trên mặt cô ta lập tức biến mất: “Cậu có chắc không đấy?”

Trong mắt bọn họ, thiếu nữ đã từng giao thủ với Ngọc Phần thần bí dị thường.

Cô ấy dường như từ trong hư vô xuất hiện tại đây vậy.

Cô ấy sử dụng những thuật pháp mà từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ được thấy qua.

Mấy ngày nay bọn họ để ý nghe ngóng tin tức ở khắp nơi mà không có kết quả gì, vậy mà đùng một cái lại thấy người này ở trên ti vi.

Thật quá hoang đường!