Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 45-2: Nữ quỷ đẹp nhất trong lịch sử




Bàn Tử toát một thân đầy mồ hôi mới chen được vào trong đám người, đứng ở cửa muốn sơ tán đám người này đi nhưng anh ta có kêu đến khàn cả giọng cũng vô ích, ngược lại còn bị mấy người vây xem yêu cầu anh ta gọi Trường Tuế đi ra để mọi người được gặp mặt.

Bàn Tử hoa mắt váng đầu, đỏ mặt tía tai nói đạo lý cả nửa giờ đồng hồ nhưng người chẳng ít đi chút nào mà ngược lại càng nhiều hơn, ngay cả những người ở xung quanh chỗ này cũng chạy tới đây xem náo nhiệt.

Chỉ một lúc sau, Nghiêm Phạm liền dẫn người tới, chỉ trong mười phút đã sơ tán hết đám người.

Bàn Tử cơ hồ bị nóng làm cho ngất đi, nhìn thấy Nghiêm Phạm giống như là nhìn thấy người thân của mình: “Thật cảm ơn đồng chí cảnh sát!”

Nghiêm Phạm lạnh lùng gật đầu, gọi điện thoại cho Trường Tuế nói rằng người xung quanh đã đi hết rồi.

Bàn Tử chỉ biết trợn mắt há mồm: “Anh…Anh quen biết Trường Tuế à?”

Nghiêm Phạm cũng chỉ gật đầu, sau đó bảo anh lái xe vào đây.

Lúc Trường Tuế bước ra, Bàn Tử cũng đã lái xe vào dừng ngay tại cửa.

“Trường Tuế, cô và đội trưởng Nghiêm quen nhau lúc nào thế?” Bàn Tử nhỏ giọng hỏi.

Trường Tuế nhìn anh ta rồi hỏi: “Anh quên rồi à? Anh và đội trưởng Nghiêm đã gặp nhau ở nhà đạo diễn Tần Diệu Văn mà.”

Lúc này Bàn Tử mới nhớ đến vị đội trưởng Nghiêm đang đứng trước mặt này chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự ngày đó ăn nói vô cùng nghiêm túc kia.

Nhưng chỉ gặp mặt một lúc như thế mà quan hệ giữa hai người bọn họ đã trở nên thân thiết như vậy rồi sao?

Trường Tuế chỉ gần gọi một cuộc điện thoại là anh ta lập tức dẫn người tới đây à? Mặt mũi của cô cũng quá lớn đi.

Anh ta hoàn toàn không biết gì về chuyện xảy ra ở thành phố Tây, nên trong lòng mới lẩm bẩm như thế.

Nghiêm Phạm nói với Trường Tuế: “Chỗ này của cô tốt nhất là không nên ở lại nữa.”

Trường Tuế gật đầu.

Cô quyết định tạm thời đến ở lại khách sạn.

Cô cũng không có quá nhiều hành lý, chỉ có một cái va li và một cái ba lô.

Nghiêm Phạm cùng với Bàn Tử một người thì xách va li, một người thì xách ba lô cho cô.

Bàn Tử còn cẩn thận đội mũ và đeo khẩu trang cho Trường Tuế nữa.

Quần chúng vừa mới sơ tán ở bên ngoài bây giờ lại vây quanh xe của Bàn Tử. Tất cả đều giơ điện thoại di động lên nhắm vào khuôn mặt Trường Tuế, trông rất có tư thế của một nữ minh tinh.

Bàn Tử cùng với Nghiêm Phạm một trái một phải đưa Trường Tuế vào trong xe. Nghiêm Phạm khơi thông đám người ở trong con hẻm nhỏ, rồi giúp Bàn Tử thành công lái xe ra ngoài.

…..

Trường Tuế ngồi ở trong xe, quay đầu nhìn những người ở phía sau còn đang cầm điện thoại di động lên để chụp xe, có chút nghi ngờ hỏi: “Tại sao lại có nhiều người chụp hình tôi thế?”

Bàn Tử lái xe với vẻ mặt vô cùng phấn khích: “Cô nổi tiếng rồi!”

Khi Trường Tuế đến tận khách sạn cũng không kịp phản ứng là đã xảy ra chuyện gì hết.

Tại sao cô lại tự dưng nổi tiếng như thế được?

Không chỉ có cô, ngay cả công ty và cả thế giới bên ngoài cũng đều không kịp phản ứng.

Trường Tuế chỉ bởi vì sự kiện ngoài ý muốn này mà trở nên nổi tiếng, thật sự khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Công ty cũng đều có chút trở tay không kịp.

Khi đề tài #nữ quỷ đẹp nhất trong lịch sử# lên hotsearch, bộ phận truyền thông của công ty cũng không nghĩ tới đề tài này có liên quan đến nghệ sĩ của công ty bọn họ.

Đến lúc sau mới phát hiện người đó chính là Khương Trường Tuế, mới vội vội vàng vàng bỏ tiền ra mua một hotsearch #Khương Trường Tuế#

Trong điện thoại của Trường Tuế đã tràn ngập tin nhắn WeChat của mọi người gửi tới, đại đa số đều là những câu chúc mừng cô.

Sự kiện ngẫu nhiên này đã kéo độ nổi tiếng cao lên, cộng thêm mấy hoạt động của công ty đã trở nên nóng hơn nữa.

Lúc trước là những số liệu thực sự, nhưng sau này là có trộn lẫn thêm mấy thao tác thúc đẩy của công ty.

Ngược lại lại có không ít thuyết âm mưu được đưa ra, nghi ngờ rằng sự kiện lần này đã được lên kế hoạch tỉ mỉ.

Nhưng sự nghi ngờ này nhanh chóng bị bác bỏ.

Dù sao thì cho dù muốn thổi phồng thì cũng sẽ không có khả năng chỉ tìm đến một blogger chỉ có hơn mười ngàn người theo dõi.

Mà khi trải qua tìm hiểu kỹ càng, Khương Trường Tuế quả thật là đang sống ở nơi này.

Đồng thời còn có rất nhiều người ở thành phố Bắc nói rằng ngôi nhà kia từ mấy chục mấy trăm năm trước chính là một ngôi nhà ma nổi tiếng.

Thân phận cùng bối cảnh của Trường Tuế nhất thời càng thêm thần bí.

Tất cả các loại thuyết pháp đều có.

Ngược lại lại kích thích được trí tò mò của quần chúng ăn dưa.

Mà lúc này những người có quen biết với Trường Tuế sau khi xem được video, phản ứng cũng không giống nhau.

…..

Sau khi Hà Na Na xem được video, phản ứng đầu tiên là lập tức chạy xuống lầu đưa cho Hà Văn Hiểu đang xem tin tức tài chính.

“Anh, anh xem này, là chuyện xảy ra đêm hôm qua.” Cô nhét điện thoại di động vào tay Hà Văn Hiểu rồi xích đầu lại gần, vừa nhìn vừa nói: “Khương Khương thế mà lại sống ở chỗ này. Em xem trên mạng nói đây là một ngôi nhà ma rất nổi tiếng. Thật sự không thể tưởng tượng nổi sao cậu ấy lại phải ở lại cái chỗ như thế này. Khương Khương thật quá đáng thương!”

Cô ấy nói xong, trong video bắt đầu xuất hiện hình ảnh Khương Trường Tuế, lại nhịn không được mà thán phục: “Khương Khương thật sự rất xinh đẹp nha, nữ quỷ gì chứ, rõ ràng cậu ấy chính là một tiên nữ.”

Hà Văn Hiểu thấy chùm ánh sáng lắc loạn xạ ở trên màn hình chiếu thẳng vào khuôn mặt Trường Tuế, không nói gì.

Hà Na Na thử thăm dò hỏi: “Anh, anh thấy để cho Trường Tuế đến nhà chúng ta ở có được không?”

Hà Văn Hiểu tựa hồ đã quen với mấy suy nghĩ kỳ lạ của Hà Na Na: “Cô ấy ở thành phố Bắc, em ở thành phố Tây.”

Hà Na Na nói: “Nhưng mà dù sao thì cậu ấy cũng là diễn viên mà, cũng phải chạy khắp nơi, thành phố Bắc hay thành phố Tây cũng có gì khác nhau đâu. Hơn nữa Khương Khương thật sự rất đáng thương. Cậu ấy không có người thân, chắc chắn đã phải chịu rất nhiều khổ sở. Bây giờ chỗ cậu ấy ở bị lộ ra như thế, chắc chắn cậu ấy không thể ở lại chỗ đó được nữa.”

Hà Văn Hiểu thản nhiên nói: “Đừng nên đứng ở chỗ cao nhìn xuống mà cho người khác sự đồng tình, chưa chắc cô ấy đã cần. Nếu như em coi cô ấy là bạn bè thì nên cẩn thận hơn một chút, đừng nên vì thỏa mãn lòng đồng tình đặt sai chỗ của mình mà ngược lại làm tổn thương đến lòng tự trọng của người khác.”

Hà Na Na nhỏ giọng nói: “Em làm gì có chuyện nhìn từ trên cao xuống chứ….Em chỉ cảm thấy Khương Khương sống một mình rất đáng thương thôi mà.”

Hà Văn Hiểu nghĩ đến mấy ấn tượng lần trước mà Trường Tuế tạo ra, trả điện thoại lại cho cô rồi thản nhiên nói: “Cô ấy không cần em phải cảm thấy đáng thương đâu. Nếu như em xem cô ấy là bạn cũng không nên tỏ ra thương hại cô ấy, anh nghĩ đó là một loại vũ nhục đối với cô ấy đấy.”

Anh ta dừng lại và nói tiếp: “Còn chuyện nói với cô ấy đến nhà chúng ta ở thì em cũng có thể nói với cô ấy, nhưng không phải nói với góc độ thương hại mà ở góc độ bạn bè, sự khác biệt giữa hai cái này em vẫn biết có phải không?”

Hà Na Na vội gật đầu, sau đó phản ứng lại nên kinh ngạc nói: “Anh, vậy là anh đồng ý phải không?”