Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 44-1: Rồi con sẽ được gặp mẹ của mình




“Đủ rồi đủ rồi! Máu của yêu quái quý giá lắm đấy! Cô lấy nhiều như thế làm gì chứ?”

Thiếu niên oa oa kêu to, nhìn thấy động mạch trên tay mình bị rạch một đường, máu tuôn ra giống như vòi nước chảy vào trong một cái bình trên tay Trường Tuế. Cậu ta chỉ cảm thấy đầu óc hoa mắt chóng mặt, cực kỳ đau lòng.

“Đừng có hẹp hòi như thế chứ. Để tôi lấy nhiều một chút lần sau còn dùng nữa.” Trường Tuế cười tủm tỉm: “Lần sau tôi mời cậu ăn cơm bù lại nha.”

Cũng không phải tất cả yêu quái trên thế gian này đều dễ lừa gạt như cậu ta.

Máu của yêu quái không giống với máu của con người, tuy rằng đều có màu đỏ như nhau nhưng máu yêu quái đậm đặc sền sệt hơn một chút, tốc độ lưu động cũng chậm hơn. Hơn nữa, bên trong dòng máu còn mơ hồ lóe lên ánh sáng màu vàng kim làm cho con người ta phải mê muội.

“Chị đúng là một người phụ nữ lòng dạ hiểm độc —” thiếu niên lúc này mới cảm thấy sâu sắc rằng mình đã bị bộ dáng vô hại trước đó của Trường Tuế lừa gạt.

Cậu ta chỉ đến đây xem náo nhiệt thôi mà! Ai biết được cậu ta lại bị bắt đứng ở chỗ này rút máu, nếu nói không cho cũng xấu hổ, ai bảo chính miệng cậu ta tự mình đề xuất đến đây để “hỗ trợ” chứ!

Trường Tuế rút đầy một bình nhỏ, sau đó mới nói: “Con người mỗi lần hiến máu không phải chỉ có một ít như thế này đâu, cậu đừng có mà quá hẹp hòi như thế.”

Thiếu niên tức giận đến mức oa oa kêu to, hai cái răng nanh cũng lộ ra ngoài: “Máu con người có thể so sánh với máu của tôi được à? Máu của yêu quái rất quý giá đấy!”

Nhìn giống như một con sói con đang nổi giận, nhe răng trợn mắt trông có vẻ rất hung dữ nhưng thật ra lại chẳng có chút lực uy hiếp nào.

“Được rồi được rồi, không lấy không lấy nữa.” Trường Tuế thả tay cậu ta ra, rút cái bình ra rồi dùng nắp bình đậy lại.

Thiếu niên lập tức cúi đầu liếm đi miệng vết thương do dao rạch ở trên cổ tay, ngay cả mấy vết máu có ẩn ẩn ánh sáng màu vàng kim kia cũng liếm vào miệng, sau đó, vết rạch ở trên cổ tay cậu ta nhanh chóng khép lại giống như kỳ tích.

Trường Tuế xoa đầu cậu ta: “Đừng có hẹp hòi nữa, lần sau nếu cậu có việc cần tôi hỗ trợ, tôi nhất định sẽ không từ chối đâu.”

“Tôi thì có thể có gì cần chị hỗ trợ chứ?” Thiếu niên hừ lạnh một tiếng: “Lần sau tôi cũng rút từ người chị ra một ống máu nhé.”

Khóe mắt Trường Tuế cong cong nói: “Máu của tôi so ra còn quý giá hơn cả máu của cậu đấy, mà tôi lại không giống yêu quái, năng lực khép lại vết thương rất chậm. Nhưng mà ngoại trừ máu ra, cái khác đều được.”

Cô cũng biết máu của yêu quái là rất quý giá.

Hơn nữa, loại yêu quái sống cả trăm năm ngàn năm mà vẫn ngây thơ đơn thuần dễ lừa gạt như cậu ta cũng không nhiều.

“Đừng có để lãng phí.” Trường Tuế nói xong, liền dùng bút lông chấm lên máu còn chưa khô lại ở trên cổ tay cậu ta, tiện tay vẽ một tấm bùa.

Thiếu niên quả thực nhìn mà phải thán phục.

“Chị thế mà lại dùng máu của yêu quái để vẽ bùa, chị có biết chị xa xỉ đến mức độ nào không hả?”

“Thép tốt phải dùng trên lưỡi đao, tôi dùng máu của cậu đối phó với con quỷ lợi hại nhất, đây chính là sự tôn trọng lớn nhất đối với máu của cậu rồi còn gì.” Trường Tuế nói xong, lại chấm máu của cậu ta vẽ thêm mấy tấm bùa nữa.

Thiếu niên nghe qua liền cảm thấy có vẻ như là cô đang khen cậu ta, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

“Cậu đã giúp tôi một đại ân rồi.” Trường Tuế vui vẻ đem nắp bình đậy chặt lại rồi bỏ vào trong ba lô.

Thiếu niên sâu kín nhìn chằm chằm cô rồi hỏi: “Chị lừa tôi vào đây không phải là muốn lấy máu của tôi đấy chứ?”

Trường Tuế ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội: “Không phải chính cậu đề xuất là vào đây giúp tôi một tay sao?”

Thiếu niên sói yêu: “….”

Là cậu ta đã bị hình tượng vô hại của cô mê hoặc rồi.

Con người, thật sự là quá gian trá.

…….

Thiếu niên đột nhiên nhìn chằm chằm vào chậu hoa: “Thứ bên trong sắp đi ra rồi.”

Tuy rằng cậu ta không nhìn thấy âm khí, nhưng năng lực cảm ứng của yêu quái vô cùng cường đại, cậu ta có thể cảm giác được bên trong cất giấu một cỗ lực lượng vô cùng tà ác, đang đột phá cấm chế muốn thoát ra.

Trường Tuế nhìn tấm bùa dán ở trên chậu hoa đang lung lay sắp rơi ra, hất cằm nhìn về phía cậu ta nói: “Cậu đứng sang một bên đi.”

Cô đã thu “Vé vào cửa” của cậu ta rồi thì nhất định phải cho cậu ta xem một buổi biểu diễn thật phấn khích.

Thiếu niên ngoan ngoãn kéo một cái ghế lùi vào trong một góc, chuẩn bị xem cô biểu diễn.

Lưu Doanh lúc này đã nằm trên giường lâm vào giấc ngủ say.

Mà âm khí bao bọc ở bên ngoài chậu hoa lúc này giống như sôi trào, kịch liệt cuồn cuộn, giống như tùy thời đều có thể mất khống chế.

Trường Tuế đem tóc cuộn tròn lại, từ trong ba lô lấy ra một cây trâm bằng gỗ đào vót nhọn tiện tay cắm vào, đem tóc búi lên lộ ra cái gáy mảnh khảnh trơn bóng.

Trường Tuế đứng thẳng dậy, bước lên phía trước, tay cô nắm lấy lá bùa kia rồi nhẹ nhàng xé ra —-

Chỉ trong nháy mắt, âm khí như một quả bom nổ tung, phun trào ra ngoài.

Gió âm thổi cuồn cuộn.

Mấy sợi tóc ở hai bên trán Trường Tuế bị gió cuốn lên, bay lung tung ở trên mặt, cô híp mắt lại.

Thiếu niên đang ngồi ở góc tường cũng cảnh giác ngay lập tức, ngay cả cậu ta cũng cảm giác được một loại hàn ý thật sâu trong trận âm khí vừa mới bộc phát ra lúc nãy.

“Trả mẹ lại cho tôi…Tại sao lại cướp mẹ của tôi…”

Thanh âm vừa non nớt vừa âm trầm quanh quẩn trong phòng, tràn đầy oán khí.

“Mẹ….Mẹ! Tại sao mẹ lại không cần con nữa?…Mẹ! Chúng ta phải vĩnh viễn ở bên nhau…”

Mặc dù thiếu niên là yêu quái nhưng nghe được những lời này toàn bộ lông sói đều dựng thẳng, hai mắt nhìn chằm chằm Trường Tuế.

Chỉ thấy cô thong dong bình tĩnh lui về phía chiếc bàn nhỏ, trong tay cô cầm mấy lá bùa. Cô tiện tay vung lên, mấy lá bùa bằng giấy lập tức bốc cháy. Đương nhiên cái này có thể hù dọa được người bình thường nhưng lại không hù họa được cậu ta. Đối với yêu quái mà nói, cái này cũng không khó làm lắm. Tiếp theo chỉ thấy Trường Tuế sau khi đốt mấy lá bùa thì trong miệng cô lẩm bẩm niệm cái gì đó, sau đó liền đem mấy lá bùa bị đốt cháy ném vào lư hương màu đen ở trên bàn.

Đột nhiên tiểu quỷ lại phát ra từng trận tiếng cười rùng rợn.

Tiếng cười kia khiến cho toàn thân thiếu niên cảm thấy không thoải mái.

Đồng thời gió âm càng trở nên mạnh hơn, cậu ta cũng nhịn không được chà xát cánh tay lộ ra ngoài tay áo.

Làn khói bay ra từ mấy nén hương mà Trường Tuế cắm vào trong lư hương đều bị gió âm thổi tan. Ngọn lửa ở trong lư hương cũng bị gió âm thổi đến lay lắt.

Cô lại rút ra thêm vài lá bùa, tiện tay vung lên, ngọn lửa lại bốc lên. Trong miệng cô lẩm bẩm niệm chú, đồng thời ngón tay kẹp lấy lá bùa đang bốc cháy vẽ bùa ở trong không trung.

Cuối cùng, trong mắt cô chợt lóe ánh sáng, trong miệng khẽ quát một tiếng: “Phá!”

Chỉ thấy ngọn lửa đang bốc cháy ở trên lá bùa lập tức bùng lên.

Trong nháy mắt mấy luồng gió âm đang thổi tán loạn ở trong phòng bị đánh tan. Mấy lá bùa dán ở trên tường vốn đang bị gió thổi bay phấp phới lập tức đột nhiên an tĩnh lại.

Trong phòng lúc này là một sự im lặng đến đáng sợ.

Mà tên tiểu quỷ kia đến lúc này vẫn chưa hiện thân.

Giống như nó đã biết sự lợi hại của cô nên không dám tùy tiện hiện hình, còn đang cẩn thận thăm dò lai lịch của cô.

“Nếu cậu vẫn không chịu lộ diện, vậy thì tôi chỉ có thể ép cậu đi ra thôi.” Trường Tuế cười khẽ rồi nói, hai bàn tay lập tức kết ấn, trong miệng quát khẽ một tiếng: “Trói!”

Lúc này thiếu niên mới phát hiện phía trên trần nhà đã có một tầng sương mù xoay vòng quanh, mà lúc này làn sương khói như đột nhiên sống lại, hóa thành vô số xúc tu ở giữa tầng sương mù bay múa, không ngừng tìm kiếm. Thậm chí có một xúc tu bằng khói còn vươn ở tới trước mặt cậu ta, bình tĩnh nhìn chằm chằm cậu ta hai giây rồi lại rụt trở về.

Không hiểu sao cậu ta lại thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vào lúc này! Dị biến đột nhiên xảy ra.

Trong nháy mắt, xúc tu kia co rụt lại, một xúc tu khác đồng thời cũng rụt trở về, sau đó tập hợp lại thành một cái to hơn, mạnh mẽ hướng về phía cậu ta lao thẳng xuống.

“Này! Sao lại hướng về phía tôi!” Thiếu niên kinh hãi kêu lên thất thanh.

Xúc tu bằng khói kia lao đến cực kỳ nhanh! Giống như mũi tên đang bắn tới.

Trái tim thiếu niên đột nhiên nảy lên, trong đầu đột nhiên nảy lên mấy ý niệm đáng sợ.

Có phải đây là cái bẫy mà cô ấy bày ra cho cậu ta không?

Cậu ta đang muốn né tránh, lại nghe được Trường Tuế khẽ quát lên một tiếng: “Đừng nhúc nhích!”

Cậu ta do dự trong 0.01 giây, nhưng cuối cùng vẫn đứng yên một chỗ, chỉ là con ngươi đen nhánh trong hốc mắt bỗng nhiên phát sinh dị biến, con ngươi biến thành màu vàng đất. Vì thế ở bên trong tầm mắt của cậu ta, tốc độ của làn khói vốn cực nhanh kia bỗng nhiên chậm lại, cậu ta có thể nhìn thấy rõ ràng mục tiêu của làn khói kia không phải là cậu mà là phía trên đỉnh đầu của cậu —-

Một giây tiếp theo, làn khói xẹt qua đỉnh đầu của cậu và cuộn về phía góc tường ở phía sau cậu ta.

Một trận gió âm xẹt qua bên tai —–

Thiếu niên lại nhìn thấy làn khói lướt qua phía bên mặt phải của cậu, đuổi theo bóng đen mới từ phía sau lưng cậu vọt ra.

“Cẩn thận!” Cậu ta lên tiếng nhắc nhở.

Chỉ thấy bóng đen kia hướng từ sau lưng Trường Tuế nhào thẳng tới!

Mắt thấy bóng đen kia sắp đụng vào người Trường Tuế, mà cô lại không có bất cứ một cử động nào.

Trong lòng thiếu niên chợt quýnh lên, cái mông đang chuẩn bị nhổm dậy khỏi ghế, chuẩn bị ra tay viện trợ.

Nhưng ngay sau đó, con ngươi cậu ta co rụt lại, chỉ thấy ở phía sau lưng Trường Tuế không biết từ khi nào đã xuất hiện mấy chục lá bùa bằng giấy, tạo thành một vòng tròn phòng hộ, tốc độ cực nhanh. Ngay cả cậu ta dùng mắt yêu quái nhìn cũng không nhìn rõ. Bóng đen kia xông tới, nặng nề đụng vào vòng phòng hộ kia.

Chỉ nghe thấy mấy lá bùa phát ra âm thanh giòn tan khi bị va chạm.

Ngay sau đó, vòng phòng hộ bằng giấy trong nháy mắt liền biến đổi hình dạng, hình thành một khối cầu bao xung quanh bóng đen kia!

Lập tức đem bóng đen bao vây tầng tầng lớp lớp.

Mông thiếu niên lại đặt xuống ngồi vững vàng trên ghế, đến lúc này trên mặt cậu ta mới lộ ra thần sắc kinh dị.

Bóng đen bị mấy lá bùa bằng giấy vây khốn bắt đầu giãy dụa kịch liệt, âm khí cuồn cuộn tuôn ra.

“Mẹ…mẹ ơi cứu con….Mẹ ơi…”

Bóng đen vừa giãy dụa vừa phát ra tiếng khóc nức nở của một đứa bé con.

Âm khí bao bọc xung quanh nó dần dần biến mất, lộ ra diện mạo thật sự của nó. Chính là tiểu quỷ nhìn khoảng chừng hai tuổi xuất hiện ở trong giấc mơ của Lưu Doanh. Sắc mặt nó trắng bệch, toàn bộ hai mắt đều màu đen. Nó nhìn Lưu Doanh đang ngủ say nằm trên giường, vừa khóc vừa không ngừng la lên gọi mẹ.

Trông vô cùng đáng thương.

Nhưng trên mặt Trường Tuế lại không hề có chút gợn sóng.

…..

Cùng lúc đó.

Ở trong một khách sạn năm sao ở cách đó chưa đầy ba ki lô mét.

Một thanh niên vừa mới tắm rửa xong, quấn áo choàng nhà tắm đi chân đất, vừa đi từ phòng tắm ra vừa lau tóc, chuẩn bị thay quần áo để ra ngoài.

Tâm tình anh ta không tệ, vừa lau tóc vừa ngâm nga một bài hát. Lúc lau được một nửa, đột nhiên sắc mặt anh ta biến đổi.

“Chị! Chị!”

Anh ta kêu lớn rồi đem khăn mặt ném xuống đất, sau đó chạy đến kéo rèm cửa sổ lại. Sau đó anh ta xách một cái thùng tới, từ bên trong lấy ra mấy đồ vật rồi bắt đầu luống cuống tay chân bày bàn thờ.

Miệng anh ta lại hương ra phía ngoài cửa gọi to: “Chị, chị ơi!”

Trong giọng nói anh ta mang theo một chút nôn nóng lo lắng.

“Kêu la cái gì chứ? Cậu đã tắm xong chưa?”

Một người phụ nữ quấn khăn trang điểm trên đầu nghe thấy tiếng kêu của anh ta nên ném cọ trang điểm xuống, vô cùng tức giận từ phòng mình bước qua. Sau đó cô ta nhìn thấy anh ta đang luống cuống tay chân sắp xếp bàn thờ, sắc mặt cô ta nhất thời trở nên ngưng trọng, cất bước đi vào: “Có chuyện gì vậy?”

“Tiểu quỷ bị người ta bắt lại rồi.” Người thanh niên vội vàng nói, sau đó lấy ra ba nén hương, dùng bật lửa châm rồi cắm vào trong lư hương.

Nếu như lúc này Trường Tuế ở đây sẽ nhận ra người thanh niên này chính là Ngọc Phần ở thành phố Tây đã nhúng tay vào việc làm ăn của cô ở đó.

Mà người phụ nữ này chính là chị của Ngọc Phần, tên là Ngọc Tiêu.

“Làm sao có thể chứ?” Ngọc Tiêu không thể tin nổi, nhướng mày hỏi.

“Cấm chế mà em hạ trên người tiểu quỷ đã bắt đầu buông lỏng rồi.” Ngọc Phần trầm mặc rồi nói nhanh hơn: “Đối phương ở bên kia không đơn giản đâu, một mình em chỉ sợ không thể đối phó được. Chị chuẩn bị nhanh một chút rồi đến đây đi.”