Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 43-2: Cho tôi xin ít máu




“Lừa cậu đó, thực ra tôi là một người bắt quỷ.” Trường Tuế nói.

“Chị sống ở đây à?” Thiếu niên hỏi cô.

“Bạn của tôi sống ở đây.” Trường Tuế nói. Cô đột nhiên tò mò và hỏi: “Cậu làm nghề gì?”

Thiếu niên nói: “Tôi là một streamer trò chơi trực tuyến, tôi chơi trò chơi giỏi lắm.”

Trường Tuế hỏi: “Kiếm được nhiều tiền không?”

Thiếu niên à một tiếng rồi nói: “Cũng tạm được.”

Trường Tuế hỏi: “Một tháng cậu có thể kiếm được bao nhiêu?”

Thiên niên đối với người có thể nhìn thấu nguyên hình của cậu ta có một cảm giác thân cận tự nhiên, không hề có chút cảnh giác nào, cậu ta suy nghĩ một chút rồi nói:

“Cũng không cố định, mấy tháng gần đây tôi còn tương đối nổi tiếng, làm cái này cái kia thì khoản thu vào khoảng chừng là tám con số.”

Trường Tuế đầu tiên là cúi đầu bấm mấy ngón tay, sau đó ngẩng đầu lên hỏi với vẻ không dám tin: “Bao nhiêu cơ?”

Thiếu niên nói: “Khoảng chừng tám con số, tôi còn làm quảng cáo, tiếp nhận mấy hoạt động quảng bá gì đó nữa. Mấy bữa nay ở trên mạng tôi cũng khá nổi tiếng, chị không biết tôi à?”

Trường Tuế: “Cậu là ai?”

….

Mười phút sau.

Trường Tuế cùng với thiếu niên ngồi ở trong quán ăn.

Thiếu niên này từ trước đến nay chẳng sợ người lạ, dọc đường đi miệng nói không ngừng.

Trường Tuế biết được thiếu niên này là một con “Sói yêu”, tu luyện được bốn trăm năm thì thành tinh, là một con “Sói thiếu niên” sáu trăm tuổi. Phía trên cậu ta còn có một người anh trai, một người chị gái, đều lớn hơn cậu ta mấy trăm tuổi. Cậu ta đã đến thế giới loài người sinh sống được mười mấy năm, nếu như không có việc gì ngoài ý muốn thì ba trăm năm tới, mặt cậu ta cũng chẳng có thay đổi gì quá lớn.

Đó cũng là lý do có rất ít yêu quái tham gia vào ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình, bởi vì sẽ chẳng có cách nào để giải thích tại sao anh ta không hề già đi.

Trường Tuế dùng điện thoại di động tra thử hình đại diện của cậu ta trên Weibo: là hình một con sói xám khổng lồ.

Ai có thể nghĩ rằng đằng sau cái hình đại diện này thực sự là một con sói đâu?

Kỳ diệu nhất là, tên dùng trong thế giới loài người của cậu ta lại gọi là Game.

Cậu ta nói lúc cậu ta đến Cục Quản lý Yêu quái để làm chứng nhận, cái tên đó là cậu ta tự chọn bởi vì lúc cậu ta chưa đến thế giới loài người sinh sống đã thích chơi trò chơi rồi.

Sau đó, Trường Tuế tìm kiếm ở trên mạng mới biết được, người đang ngồi ở trước mặt này chính là một streamer trò chơi trực tuyến nổi tiếng mấy tháng này, fan trên Weibo của cậu ta còn gấp mười mấy lần cô. Mỗi lần cậu ta phát Weibo đều có cả ngàn người vào bình luận.

Có fan khen ngợi cậu ta chính là một streamer đẹp trai nhất, giọng nói hay nhất.

Trường Tuế ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang ôm một cái giò heo gặm, ngoại hình quả thật không tồi, mặc dù không đẹp bằng Hạ Luật, so với Tần Nhất Xuyên còn kém một chút nhưng hơn mấy người đó ở khí chất tươi mát như ánh mặt trời, xem như là một loại hình khác biệt của giới yêu quái.

Hơn nữa, sói yêu thì cô cũng đã từng được gặp mấy lần rồi, nhưng đều là diện mạo tương đối hung dữ. Cho dù bộ dáng không hung dữ thì ánh mắt cũng mang theo tia hung quang. Diện mạo của Game giống với chó hơn, không hề có tính xâm lược nên lúc ở trong thang máy cô mới có thể nhận lầm như vậy.

Nhưng mà nghe cậu ta nói rằng mỗi tháng kiếm được hơn mười triệu thật sự đã làm cho cô phải ghen tỵ đến đỏ cả mắt.

Cô không có tâm trạng ăn cơm, đang tập trung nghiên cứu xem thử “streamer” rốt cuộc là cái gì.

“Đúng rồi, chị làm nghề gì vậy?” Thiếu niên gặm xong hai cái giò heo mới ngẩng đầu lên hỏi.

“Nghề chính là cô đồng, nghề phụ là diễn viên.” Trường Tuế nói.

“Cô đồng sao? Là làm cái gì vậy? Bắt quỷ à?” Thiếu niên liếm mấy đầu ngón tay dính đầy mỡ, tò mò hỏi.

“Cái gì cũng có thể làm được, bắt yêu quái cũng có thể, bắt quỷ cũng tốt.” Trường Tuế nói.

“Oa! Tôi nhìn không ra chị lợi hại như vậy đấy, may mà tôi có giấy chứng nhận. Chị còn là diễn viên nữa à?” Thiếu niên hiếu kỳ hỏi: “Chị đã đóng trong phim nào thế? Để tôi về tôi tìm xem.”

“Vừa mới quay xong.” Trường Tuế nói.

“Làm diễn viên cũng tốt mà, không phải là diễn viên kiếm được rất nhiều tiền sao?” Thiếu niên nói.

“Tôi vừa mới vào nghề.” Trường Tuế nói xong mới buông điện thoại xuống, bắt đầu ngồi ăn.

“Chờ đến lúc chị nổi tiếng là có tiền rồi. Tôi nghe nói mấy minh tinh chỉ cần tùy tiện quay phim thôi cũng đã nhận được mấy chục triệu rồi. Còn làm người đại diện thương hiệu, quay phim quảng cáo gì đó nữa, so với tôi còn kiếm được nhiều hơn nhiều.” Thiếu niên nói.

“Vấn đề là, làm thế nào để nổi tiếng đây?” Trường Tuế nói.

“Nếu như chị muốn nhanh nổi tiếng thì đi tìm một nam minh tinh nổi tiếng, minh tinh có lượng fan đông ấy, rồi xào CP.” Thiếu niên nói.

“Xào CP có nghĩa là gì?” Trường Tuế thành tâm thỉnh giáo.

Thiếu niên trợn tròn hai mắt, trong con ngươi mơ hồ có thể nhìn thấy vòng tròn màu vàng đất: “Không phải chứ? Chẳng phải chị là một minh tình à? Tại sao chị lại không biết xào CP là gì?”

Trường Tuế thành thật lắc đầu.

Thiếu niên uống một ngụm coca, sau đó nói: “Xào CP tức là chị và một ngôi sao nam giả vờ yêu. Nhưng nếu chị muốn nổi tiếng, chị phải tìm một nam ngôi sao nổi tiếng hơn chị để xào, tương đương với lợi dụng danh tiếng của người đó để giúp chị nổi tiếng. Hiểu chưa?”

Trường Tuế suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì thôi vậy.”

Cô mới không muốn cùng với Hạ Luật giả vờ yêu đương đâu. Nếu yêu thì phải là yêu thật.

Thiếu niên uống ừng ực ly coca: “Ai nha, tôi cũng chỉ tùy tiện nói vậy thôi, chuyện trong giới giải trí đó tôi cũng không hiểu lắm.” Cậu ta lại lấy điện thoại ra hỏi: “Số Weibo của chị là mấy thế? Chúng ta thêm bạn đi.”

Trường Tuế nói: “Khương Trường Tuế.”

Cậu ta ở trên Weibo tìm tòi một lúc tìm được tài khoản của Trường Tuế, sau đó nhấn vào kết bạn, tiện thể còn tìm kiếm mấy thông tin liên quan đến cô: “Ai, chị cũng rất lợi hại đấy, còn đóng phim do Tần Diệu Văn và Từ Nghiêu làm đạo diễn nữa. Trên này còn nói chị có quan hệ rất tốt với Tần Nhất Xuyên nữa này. Ai, chị có thể tìm anh ta xào CP cũng được đấy, Tần Nhất Xuyên cũng rất nổi tiếng mà.”

Trường Tuế nói: “Bất kỳ ai cũng nổi tiếng hơn tôi hết.”

Hai người vừa ăn vừa tán gẫu, thiếu niên có ý tứ hận gặp nhau quá trễ.

Tuy rằng cậu ta cũng quen biết mấy người bạn trong cái thế giới của con người này, nhưng rốt cuộc cậu ta cũng phải ngụy trang che dấu thân phận yêu quái của mình, luôn cảm thấy giữa hai bên như có một tầng ngăn cách. Nhưng đối với Trường Tuế lại không giống như thế, cô là con người, nhưng ở trước mặt cô thì cậu không cần phải ngụy trang, có một cảm giác thả lỏng không nói nên lời.

Trường Tuế cũng học được rất nhiều điều mới mẻ từ thiếu niên này, so với cô, con sói yêu này càng giống con người hơn.

Bữa ăn này là thiếu niên trả tiền, hai người đều có sức ăn lớn, hơn nữa đều là động vật ăn thịt tụ tập cùng một chỗ nên cả một bàn toàn là thịt, một mảnh rau xanh cũng không có.

Hai người cùng trở về đến cửa chung cư.

“Tôi ở chỗ này đợi bạn, gặp lại cậu sau.” Trường Tuế đứng ở sảnh chung cư, đưa cho thiếu niên một tấm danh thiếp, không bỏ qua bất kỳ một cơ hội làm ăn nào: “Nếu có chuyện phiền toái gì cứ tìm đến tôi. Tuy rằng tôi lấy phí hơi đắt một chút, nhưng nể tình bữa cơm hôm nay, tôi sẽ giảm giá cho cậu.”

Thiếu niên cười hì hì nhận lấy: “Chị cảm thấy tôi sẽ cần đến sao?”

Trường Tuế nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên nói: “Biết đâu được.”

Thiếu niên tiện tay nhét vào trong túi quần rồi cười nói: “Được, nếu có chuyện gì thì tôi nhất định sẽ tìm đến chị.” Nhưng nói xong cũng không đi, hai tay đút vào trong túi quần nói: “Dù sao bây giờ tôi cũng rảnh rỗi, để tôi đứng đây tán gẫu với chị cũng được.”

Vừa nói xong, một chiếc xe chạy tới.

Sau đó Lưu Doanh và Tiểu Mẫn từ trên xe bước xuống.

“Trường Tuế.” Lưu Doanh và Tiểu Mẫn cùng nhau bước tới, sau đó nhìn thấy thiếu niên đứng ở bên cạnh cô: “Đây là…?”

“Đây là bạn tôi mới quen, tên là Game.” Trường Tuế nói, sau đó quay sang nói với thiếu niên: “Đây là người bạn của tôi, sống ở đây, tên là Lưu Doanh. Còn đó là trợ lý của cô ấy, tên là Tiểu Mẫn.”

Thiếu niên vui vẻ chào hỏi Lưu Doanh.

Lưu Doanh cũng cười, gật đầu chào cậu ta.

Lúc này Tiểu Mẫn mới có vẻ kích động hỏi: “Cậu, cậu chính là streamer trò chơi trực tuyến rất nổi tiếng kia đúng không?”

Thiếu niên cười hì hì nói: “Đúng vậy, tôi chính là streamer trò chơi trực tuyến rất nổi tiếng kia đấy.”

Mặt Tiểu Mẫn lập tức đỏ lên.

Lúc này Lưu Doanh mới nói: “Tiểu Mẫn, cô về trước đi, tôi cùng với Trường Tuế còn có việc phải làm.”

Tiểu Mẫn biết Lưu Doanh và Trường Tuế đang có chuyện gì đó giấu cô, nhưng cô cũng không có tư cách hỏi, chỉ có thể nhìn thấy ba người đi vào phía trong rồi sau đó tự mình bắt xe đi.

Lưu Doanh và thiếu niên ở cùng một tầng. Sau khi bước ra khỏi thang máy, một trái một phải quay đầu bước đi.

Thiếu niên đột nhiên hỏi: “Có phải chị đến đây để bắt quỷ không?”

Lưu Doanh kinh ngạc nhìn cậu ta.

Trường Tuế liếc nhìn cậu ta, cũng không giấu diếm, liền gật đầu, sau đó nói với Lưu Doanh: “Không sao đâu, cậu ta đáng tin.”

“Có thể cho tôi đi cùng với được không? Tôi chưa bao giờ được nhìn thấy người ta bắt quỷ đâu.” Thiếu niên hứng trí bừng bừng nói: “Nói không chừng tôi còn có thể giúp được chuyện gì đó đấy.”

Trường Tuế suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cười ầm lên nói: “Đúng là có một việc cậu có thể giúp được.”

Thiếu niên nhìn Trường Tuế, không hiểu sao lại cảm thấy rợn tóc gáy, có một dự cảm không tốt.

…..

Lúc càng đến gần nhà mình, Lưu Doanh càng thấy khẩn trương.

Trường Tuế đứng ở cửa ra vào nắm lấy cổ tay cô, quay đầu mỉm cười: “Cô đừng sợ.”

Lưu Doanh mỉm cười, lại nhìn thiếu niên cao gầy ở bên cạnh, sau đó hít sâu một hơi, nhập mật mã rồi đẩy cửa bước vào.

Một luồng gió âm thổi tới trước mặt khiến Lưu Doanh trong nháy mắt nổi da gà, chờ đến khi thấy trong phòng dán đầy lá bùa càng thêm sợ hãi bất an.

Đúng lúc này, trong phòng ngủ lại vang lên tiếng khóc của đứa bé.

Lưu Doanh sợ hãi trốn ở sau lưng Trường Tuế. Tuy rằng Trường Tuế thấp hơn cô một chút, nhưng lại mang đến một cảm giác an toàn không thể phá vỡ được.

Thiếu niên bước vào sau đó, đối với cảnh tượng này lại chỉ tấm tắc cảm thấy kỳ lạ.

“Đóng cửa lại.” Trường Tuế nói với cậu ta, sau đó nói với Lưu Doanh: “Cô đừng sợ, nó đã bị tôi tạm thời niêm phong lại trong chậu hoa rồi.”

Vừa nói cô vừa bước vào bên trong.

Lưu Doanh nhắm mắt theo đuôi vào phòng ngủ.

Thiếu niên cũng bước vào theo.

Nhiệt độ trong phòng ngủ thấp hơn bên ngoài, giống như bước vào trong trung tâm thương mại bật điều hòa nhiệt độ thấp vậy. Cô theo bản năng nhìn về phía điều hòa nhiệt độ. Lúc này điều hòa không bật lên, vừa nhìn thấy cái này càng khiến toàn thân cô trở nên lạnh hơn.

Tiểu quỷ dường như cảm ứng được sự tồn tại của Lưu Doanh, tiếng khóc của nó càng thêm thê lương, âm khí cuồn cuộn, dần dần trở nên cuồng bạo.

Lá bùa được Trường Tuế dán lên chậu hoa phảng phất như bị gió thổi, phát ra tiếng vang ào ào.

Lưu Doanh sợ tới mức nắm chặt tấm bùa trừ tà đeo trên cổ: “Trường Tuế…”

“Đây là quỷ gì thế?” Thiếu niên mở miệng hỏi: “Có cảm giác nó rất lợi hại.” Ngay cả cậu ta cũng có cảm giác lông tơ toàn thân dựng đứng lên.

“Là loại tiểu quỷ âm lực mạnh nhất.” Trường Tuế vừa nói vừa thắp hương ở trên bàn, cắm vào trong lư hương, sau đó nói với Lưu Doanh: “Lưu Doanh, cô lên nằm trên giường đi.”

Lưu Doanh nhìn lại chậu hoa kia, lại nghĩ đến đứa bé mắt không có tròng trắng ở trong giấc mơ kia, trong lòng có chút sợ hãi nhưng vẫn rất tin tưởng Trường Tuế. Cô lấy hết dũng khí nằm lên trên giường.

Trường Tuế nói: “Cô không cần phải nghĩ đến cái gì hết, cũng không cần sợ, cứ ngủ một giấc rồi tỉnh lại là mọi việc sóng êm gió lặng rồi.”

Lưu Doanh miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó hai tay che ở trên bụng, run rẩy nhắm mắt lại. Cô ấy hít khói vào, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Trường Tuế đợi cho cô ấy đã ngủ say mới đem hương ở trong lư hương thổi tắt đi, sau đó lại châm một loại hương khác cắm vào trong lư hương.

Thiếu niên sói yêu thì xích mặt lại gần chậu hoa kia, tuy rằng cậu ta không nhìn thấy âm khí đang quay cuồng nhưng vẫn có thể cảm giác được. Đồng thời còn có thể cảm thấy cỗ ác ý kia quả thật rất lợi hại.

Lúc này Trường Tuế chạm vào cậu ta.

Cậu ta quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi: Có chuyện gì vậy?

Trong tay Trường Tuế cầm một con dao sắc nhọn, miệng nở một nụ cười thật tươi: “Giúp tôi một chút, cho tôi xin ít máu.”

Thiếu niên: “….”