Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 40-2: Cảnh cáo




Cô cháu ngoại thốt lên: “Chà! Ông ngoại thật lợi hại! Cuối cùng ông ngoại đã đánh thắng sao?”

Các con của bà cũng thực sự rất ngạc nhiên, ông cụ Vương trước mặt con cái luôn luôn dịu dàng và nho nhã, thường ngày không bao giờ gây gổ với người khác, huống hồ nói đến chuyện đánh người khác, quả thực khó mà tưởng tượng ra được.

Mà Tiêu Cát khi nghe đến đó thì sắc mặt lại hơi biến đổi, theo bản năng nhìn về phía Trường Tuế.

Trường Tuế cũng nhìn cô ấy.

Trong lòng Tiêu Cát chợt cảm thấy căng thẳng.

Bà cụ Đường cười nói: “Ông ấy là một tên mọt sách, sao có thể đánh thắng được người khác, bị người khác đánh cho tơi tả thì đúng hơn, nhờ Khương Tô nói với bà, bà mới biết được. Ông ấy còn tránh mặt bà, không chịu thừa nhận là vì bà mà đánh nhau, nói là không muốn lợi dụng cơ hội khi người khác đang gặp khó khăn.” Nói đến đây, nụ cười của bà cụ Đường có thêm mấy phần cảm xúc: “Khi đó bà chỉ nghĩ đàn ông trên đời này không đáng để mình dựa dẫm vào, ông ngoại cháu vì bà mà đánh nhau, tuy trong lòng bà rất cảm động, nhưng bà nghĩ sự ngưỡng mộ này chỉ là nhất thời, sau này Khương Tô đã nói với bà, ông ngoại cháu xứng đáng để dựa dẫm, bà lúc đó mới lấy hết can đảm thử một lần xem sao. Nói là thử một lần, vậy mà thử cả cuộc đời.”

Nói đến đây bà cụ Đường rơm rớm nước mắt.

Con cháu đứng bên cạnh, người thì an ủi vỗ về, người thì lấy khăn giấy đưa cho bà.

Bà cụ Đường lấy khăn giấy lau khóe mắt, sau đó vẫy tay cười nói: “Mẹ không sao.” Sau đó bà lão nói tiếp: “Trong những năm qua bà rất nhớ ông ấy, vì vậy hôm đó Tiêu Cát nói với bà chuyện này, bà thật sự rất muốn gặp ông ấy một lần. Nhưng trong lòng bà cũng nghi ngờ một chút, bởi vì bao nhiêu năm qua, mẹ nghĩ rằng chỉ có Khương Tô mới có bản lĩnh chân chính làm được việc này.” Bà cười nhìn Trường Tuế nói: “Ngay khi nhìn thấy cháu, bà đã quyết định luôn không còn do dự.”

Trường Tuế cũng nở nụ cười.

Bà cụ Đường hỏi: “Bây giờ sư phụ của cháu đang ở thành phố Bắc hay sao?”

Trường Tuế nói: “Không phải ở đó ạ.” Cô ấy cười tỏ vẻ xấu hổ nói: “Cháu xin lỗi ạ, sư phụ cháu không cho cháu nói cho người khác khác địa chỉ hiện tại của bà, hơn nữa bà ấy cũng không ở một chỗ trong thời gian dài.”

Bà cụ Đường mỉm cười thông cảm nói: “Bà hiểu chuyện này, bà ấy cũng từng nói với bà, bà ấy có nhiều kẻ thù, không thể ở lâu một chỗ được, chính vì vậy năm đó bà ấy đã rời đi một cách lặng lẽ, còn không nói với bà một lời nào.” Bà lão lại hỏi tiếp: “Sau này bà ấy có kết hôn không? Có con cái gì không?”

Trường Tuế suy nghĩ một lúc mới nói: “Bà ấy không kết hôn, cũng không có con cái, nhưng suốt thời gian qua vẫn có người ở bên chăm sóc.”

Bà cụ Đường nói không sai, Khương Tô sống thật sự quá lâu, bạn bè cũng nhiều, kẻ thù cũng nhiều, đã trải qua nhiều chuyện trong cuộc đời.

Ngoài ra, bà ấy là không già không chết, nếu ở lâu một chỗ chắc chắn sẽ bị lộ bí mật của bà ấy, cho nên bà ấy không bao giờ ở lâu một chỗ trong một thời gian dài.

Bà cụ Đường cũng không có gì ngạc nhiên: “Sức khỏe của bà ấy vẫn tốt chứ?”

Trường Tuế nghĩ thầm, thân thể Khương Tô thì không thể dùng từ tốt, xấu để hình dung được. Bà ấy có muốn chết cũng không chết được, trên đời này khó có ai có thể so sánh được với sức khỏe của bà ấy, vì vậy cô ấy cười nói: “Sức khỏe của bà ấy vẫn rất tốt ạ.”

Bà cụ Đường lại hỏi: “Vậy cháu ở thành phố Bắc một mình thôi sao?”

Trường Tuế gật đầu.

Bà cụ Đường có vẻ rất quan tâm đến cô ấy: “Cháu đến thành phố Bắc bao lâu rồi? Có chỗ ở chưa?”

Trường Tuế nói: “Dạ có rồi ạ, hiện tại cháu ở ngôi nhà cũ trước kia sư phụ đã ở.”

Bà cụ Đường nhíu mày nói: “Nơi đó đã mấy chục năm không có người ở, bây giờ còn có thể ở đó được hay sao? Cháu là một con gái, lại sống ở đó một mình, cô đơn và vắng vẻ quá.” Bà lão dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu cháu không chê, hay là chuyển đến đây sống cùng với bà.”

“Mẹ!” Vương Thư Dao lập tức lên tiếng, hiển nhiên là không đồng ý.

Khi bà cụ Đường quay đầu lại nhìn, thấy con trai và con dâu cũng đang do dự không nói gì, bà liền cau mày tỏ ra không hài lòng.

Lúc này Trường Tuế liền mỉm cười nói: “Bà không cần lo lắng cho cháu nhiều thế đâu, cháu cũng giống sư phụ cháu, quen với cuộc sống một mình, nay đây mai đó, nên không muốn làm phiền người khác đâu ạ.” Cô ấy nói: “Cháu hôm nay đến đây là giúp chiêu hồn ông cụ Vương, bây giờ cũng đã muộn rồi…”

Đúng lúc này, điện thoại di động của Vương Thư Dao vang lên, cô ấy liếc mắt nhìn tên người gọi rối nói với bà cụ Đường: “Là đứa cháu trai mà bà ngoại yêu quý nhất.” Sau đó cô ấy nghe máy và nói: “A lô, Tiểu Việt à, cháu sắp đến chưa? Dì đã đến từ lâu rồi, cháu đến liền nhé.” Sau đó cô ấy tắt điện thoại và nói: “Đợi thêm một lúc nữa, Tiểu Việt đang trên đường đến đây.”

Bà cụ Đường cau may: “Các con ai đã điện báo cho Tiểu Việt biết vậy?”

Vương Thư Dao nói: “Chúng con đều khuyên mẹ mà khuyên không được, vậy chỉ có thể gọi cho đứa cháu ngoại yêu quý nhất của mẹ đến đây một chuyến mà thôi.”

Bà cụ Đường không biết nói gì hơn, vỗ vỗ vào tay Trường Tuế nói: “Vậy thì phiền cháu đợi thêm một lát nữa nhé.”

Đã chậm trễ lâu như vậy rồi thì đợi thêm một lúc cũng không sao.

Trường Tuế gật đầu.

Cũng may là cháu ngoại của bà cụ Đường rất nhanh đã đến nơi.

“Anh ơi!” Cô cháu gái ngoại của bà lão phấn khích chạy ào đến ôm lấy cánh tay của anh họ rất thân mật.

Anh ta cũng vòng tay ôm lấy người cô, xoa đầu cô mấy cái rồi nhìn vào trong nhà.

Khi bắt gặp ánh mắt của Trường Tuế, cả hai đều sững sờ.

Trường Tuế ngẫm nghĩ một hồi, nhận ra đây là người đẹp trai nhất trong số những người bạn của Hoắc Vân Khai mà cô ấy đã gặp trong bữa tối lần trước.

Về phần Diêu Việt, anh ta không bao giờ có thể tưởng tượng được tại sao Trường Tuế lại ở trong nhà của bà ngoại mình.

“Sao cô lại ở đây?”

Anh ta nhìn cô chằm chằm và đột nhiên hỏi, hơn nữa nhìn bà ngoại anh ta vẫn đang nắm chặt tay cô tình cảm như vậy nữa.

Khó khăn lắm anh ta mới có thể quên được cô, thế mà cô lại bất ngờ lọt vào trong tầm mắt anh ta như vậy.

Bà cụ Đường nhìn Diêu Việt, rồi nhìn Trường Tuế mỉm cười nói: “Sao? Hai cháu quen nhau hả?”

Những người khác cũng nhìn vào hai người bọn họ.

Cô em gái nhìn anh họ, rồi quay sang nhìn Trường Tuế như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trường Tuế nói trước: “Anh là bạn của Hoắc Vân Khai đúng không?”

Lồng ngực Diêu Việt đột nhiên thấy ngột ngạt, anh ta ở trong mắt cô chỉ là một người bạn của Hoắc Vân Khai mà thôi.

Đó là lần đầu tiên anh ta nếm trải cảm giác như thế này, ngực cảm thấy khó thở, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt cô ấy: “Sao cô lại ở đây?”

Vương Thư Dao không ngờ rằng anh ta thực sự quen biết với Trường Tuế, liền nói: “Đây là người mà dì đã nói với cháu qua điện thoại đấy.”

“Cô đồng?” Diêu Việt nhíu mày: “Cô không phải là diễn viên hay sao?”

Vương Thư Dao lập tức thay đổi sắc mặt: “Giờ mới bị lộ này. Cô là một diễn viên, vậy hôm nay đến nhà chúng tôi để diễn kịch hả?”

Bà cụ Đường lớn tiếng quát: “Thư Dao! Con im miệng ngay.”

Vương Thư Dao mặc dù năm nay đã bốn mươi tuổi, nhưng đang ở trước mặt mẹ mình, cô vẫn chỉ là phận làm con, đành phải nhịn lại.

“Tôi đúng là một diễn viên, nhưng diễn viên chỉ là nghề phụ của tôi thôi, còn cô đồng mới là nghề chính của tôi.” Cô vừa nói vừa đưa cho Diêu Việt một tấm danh thiếp.

Vẻ mặt Diêu Việt quái dị nhìn tấm danh thiếp mỏng manh trong tay, đồng thời cũng nhìn thấy số di động của cô được in trên đó.

Trường Tuế không muốn lãng phí thời gian nữa, nên quay đầu lại nói với bà cụ Đường: “Đã muộn quá rồi, nếu không còn việc gì khác thì chúng ta bắt đầu thôi, trước tiên hãy dắt cháu đến phòng ông cụ Vương.”

Bà cụ Đường gật đầu và chuẩn bị cùng Trường Tuế đi lên lầu.

Trường Tuế đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại những người phía sau và hỏi bà cụ Đường: “Lát nữa chiêu hồn, chỉ một mình bà ở đó hay bà muốn có thêm ai nữa không ạ?”

“Ý cô là sao? Chúng tôi không thể cùng lên trên đó à? Vậy sao chúng tôi biết có phải thật hay không?”

Vương Thư Dao là người đầu tiên đưa ra ý kiến.

Trường Tuế nhìn bọn họ mỉm cười nói: “Đương nhiên là có thể lên đó, nếu vậy sẽ có mức giá khác.”

Đại khái là không chiếm được chính là tốt nhất

Diêu Việt nhìn Trường Tuế mỉm cười, bắt được có một tia ranh mãnh ở đuôi mắt cô, trên ngực anh ta lại nổi lên một đợt tê dại ngứa ngáy, nhịp tim càng không thể kiềm chế được.

Nhưng càng động tâm, anh ta càng thấy khó chịu.

Vương Thư Dao mỉa mai nói: “Mẹ, mẹ thấy đó, mẹ đã nói chuyện với cô ấy đã nửa ngày trời, còn muốn cô ấy chuyển đến đây ở cùng, người ta cũng đâu có để ý gì giao tình đâu.”

Bà cụ Đường cau mày nói: “Ngay cả anh em trong nhà cũng phải sổ sách tính toán rõ ràng, huống chi là một cô gái nhỏ như cô ấy. Nếu cô ấy không kiếm tiền thì con có nuôi cô ấy không? Nếu như đã có giao tình thì chúng ta phải chiếu cố cho cô ấy thêm mấy phần nữa chứ không phải là ỷ vào giao tình này mà lợi dụng chiếm tiện nghi.”

Mấy lời trách mắng của bà cụ Đường lúc này quả thật rất nặng.

Lúc này Vương Thư Dao sắc mặt trở nên tái xanh.

Thậm chí cô con gái còn lén lút giật mạnh góc áo mẹ tỏ vẻ không bằng lòng.

Sau khi bà cụ Đường nói ra những lời nặng nề đó với cô con gái, bà lại nói với Trường Tuế với giọng dịu dàng: “Cháu yên tâm, sau khi xong việc cần bao nhiêu tiền thì cứ tính bấy nhiêu. Trong nhà này, bây giờ bà vẫn còn làm chủ được.”

Trường Tuế nhẹ gật đầu rồi cùng bà cụ Đường đi lên lầu.

“Đây chính là phòng của ông bà.” Bà cụ Đường dẫn cô ấy vào trong phòng.

Trước khi bước vào phòng, Trường Tuế nói với những người đi theo sau: “Không nên vào nhiều người quá, mọi người nên đợi ở bên ngoài.” Sau đó cô ấy cùng bà cụ Đường đi vào phòng.

Vương Thư Dao lại tỏ ra khó chịu: “Vậy ai biết được cô ấy có động tay động chân gì trong đó hay không…”

Diêu Việt đột nhiên nhíu mày, cảm thấy không vui nói: “Thôi đi dì út.”

Cô con gái cũng nói: “Mẹ ơi! Mẹ đừng nói nữa được không?”

Vương Thư Dao lập tức nói: “Được rồi, được rồi, tôi sẽ không nói nữa là được chứ gì?”

Cô em gái tò mò hỏi: “Anh à, sao anh lại quen được chị này vậy? Chị ấy thực sự là một diễn viên à?”

Diêu Việt khẽ ậm ừ, nhưng không trả lời câu hỏi trước đó của cô em gái, ánh mắt anh ta nhìn theo Trường Tuế đang cùng bà ngoại đứng trước cây đàn piano trong phòng.

Trường Tuế quay mặt sang bên cạnh, nhìn xuống cây đàn, các đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên phím đàn, khóe miệng khẽ mỉm cười, dường như đang lơ đãng liếc mắt nhìn bên này.

Rõ ràng đó chỉ là một cái nhìn thoáng qua.

Nhịp tim của Diêu Việt trong nháy mắt đập liên hồi và anh ta không thể không nín thở.