Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 31-1: Bồi thường cho tôi




Hà Văn Hiểu không giải thích cụ thể, chỉ nói rằng một người bạn của anh ấy gần đây đã gặp mấy chuyện rắc rối và Trường Tuế có thể sẽ giúp được anh ta.

“Vân Khai, đây chính là cô Khương mà tôi đã giới thiệu với cậu.”

Sau khi ăn cơm xong, Hà Văn Hiểu liền lái xe chở Trường Tuế đến nhà Hoắc Vân Khai. Anh làm người trung gian giới thiệu cho hai người họ làm quen với nhau: “Cô Khương, đây là người bạn mà tôi đã nhắc đến, tên anh ta là Hoắc Vân Khai.”

Hoắc Vân Khai đảo mắt nhìn Trường Tuế từ đầu đến chân, sắc mặt có chút nghi hoặc: “Thật không đấy? Văn Hiểu, “cô đồng” mà cậu đã nhắc đến chính là cô gái nhỏ này sao?”

Khi Hoắc Vân Khai nhìn Trường Tuế bằng ánh mắt dò xét, đúng lúc đó Trường Tuế cũng đang nhìn anh ta.

Nhị thiếu gia nhà họ Hoắc có ngoại hình rất điển trai, nước da trắng, mắt một mí, sống mũi cao, môi mỏng, mặc áo sơ mi đen, bên tai trái còn đeo một chiếc khuyên tai nhỏ màu đen nữa, nhưng nhìn vào vẫn không có chút nữ tính nào. Toàn thân toát lên dáng vẻ phong lưu khí chất, nhưng nhìn sắc mặt thì lại không được tốt lắm.

Hà Na Na liền nói: “Cô gái nhỏ nào chứ, Khương Khương rất lợi hại đó, anh đừng nên xem thường cô ấy.”

Cô ấy nhất định đòi đi cùng, Hà Văn Hiểu cũng không còn cách nào khác đành phải chiều theo ý cô ấy, để cô ấy đi cùng đến đây.

“Tại sao cậu lại dắt theo cô ấy đến đây?” Hoắc Vân Khai vừa nhìn thấy Hà Na Na liền nhíu mày lại, bộ dạng không hề vui vẻ gì khi nhìn thấy bóng dáng của Hà Na Na.

Hà Na Na quay người lại trừng mắt: “Nếu biết trước là anh, em sẽ không đến đây đâu.”

Hoắc Vân Khai cười nhạt: “Vậy thì bây giờ em có thể đi rồi đấy, không tiễn.”

Hà Na Na lập tức kéo lấy tay Trường Tuế: “Khương Khương! Chúng ta đi thôi!”

Trường Tuế cũng liền đi theo cô ấy ra ngoài.

Hà Văn Hiểu nhíu mày, hạ giọng nói: “Na Na, đừng làm loạn lên như thế nữa.”

Hà Na Na dừng lại, cắn môi, nói với Trường Tuế: “Khương Khương, tớ sẽ đợi cậu trên xe.”

Trong lòng cô ấy vẫn đang còn có chút cảm động, vừa nãy lúc cô ấy kéo tay Trường Tuế muốn dắt cô ấy đi, Trường Tuế liền đi theo cô không chút do dự.

Trường Tuế nhẹ gật đầu.

Hà Na Na thậm chí còn không cần liếc mắt nhìn Hoắc Vân Khai, cầm lấy chìa khóa xe của Hà Văn Hiểu rồi rời đi.

“Cậu đưa cô ấy đến đây làm gì thế, khi không lại gây chuyện.” Hoắc Vân Khai nói.

Hà Văn Hiểu nhíu mày liếc mắt nhìn anh ta, Hoắc Vân Khai liền im miệng không nói gì.

Hà Văn Hiểu quay sang nhìn Trường Tuế rồi nhẹ nhàng nói: “Cô Khương, làm phiền cô rồi.”

Trường Tuế khẽ gật đầu rồi nhìn về phía Hoắc Vân Khai, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào mắt anh ta: “Trước tiên hãy nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì.”

Hoắc Vân Khai bị đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của cô ấy nhìn chằm chằm, chợt thấy lạnh người không thể giải thích được, khẽ ho một tiếng: “Ngồi xuống trước đã.”

Sau khi ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, Hoắc Vân Khai sắp xếp lại mấy suy nghĩ trong đầu rồi mới bắt đầu mở miệng kể.

Mọi thứ bắt đầu từ một tháng trước.

Một buổi tối cách đây một tháng, lúc đó trời đã rất khuya và gần rạng sáng, Hoắc Vân Khai từ ngoại ô trở về thành phố. Tối hôm đó là sinh nhật của một người bạn, anh ta đã uống hơi nhiều rượu nên đã gọi tài xế đến đón.

Xe chạy được nửa đường, anh ta đang dựa người vào băng ghế sau mơ màng ngủ, đột nhiên xe phanh gấp —-

Chiếc xe bỗng nhiên chao đảo như thể nó đã tông vào một vật gì đó.

Anh ta theo quán tính đập người vào băng ghế phía trước và đang muốn nổi giận.

Thế rồi anh ta nhìn thấy tài xế quay đầu lại, mặt mũi tái nhợt không còn một chút máu và nói hình như anh ta đã đụng phải người ta rồi.

Hoắc Vân Khai giật nảy người, ngay lập tức tỉnh hẳn.

Hoắc Vân Khai mở cửa xe, cùng tài xế xuống xe đi đi lại lại nhìn xung quanh, nhưng hóa ra không có một ai, thậm chí cũng không có một con vật nào đang ở gần đó.

Nhưng cảm giác xe bị chấn động, rõ ràng như là đã đâm vào một vật gì đó.

Hoắc Vân Khai liền truy hỏi tài xế xem thử anh ta có nhìn rõ là đã đâm vào vật gì không.

Tài xế nói một cách chắc chắn rằng anh ta quả thật đã đụng vào một người.

Hình như là một cô gái mặc chiếc váy hoa.

Nhưng trên đường vẫn không có một bóng người, trước đầu xe cũng không hề có vết tích gì để lại như vừa xảy ra vụ va chạm.

Con đường ngoằn ngoèo, lại còn không có điện đường, bốn bề tối đen như mực, chỉ có ánh đèn pha của chiếc xe chiếu sáng.

Sắc mặt của Hoắc Vân Khai và tài xế đều có chút không ổn.

Thậm chí Hoắc Vân Khai còn chất vấn tài xế xem có phải anh ta có sử dụng ma túy hay không.

Tài xế liên tục khẳng định rằng không có.

Cả hai người đều có chút sợ hãi, sau đó lên xe và không ai nói với ai câu nào nữa.

“Chẳng lẽ tôi đã nhìn nhầm.” Tài xế tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng nói lại đang run run, không biết là anh ta đang trấn an Hoắc Vân Khai hay đang trấn an chính mình.

Hoắc Vân Khai cúi mặt xuống không nói câu nào.

Quả thật anh ta không hề nhìn thấy cô gái mặc váy hoa kia, nhưng rõ ràng là anh ta cảm nhận được sự chấn động của xe như đâm vào một thứ gì đó.

Tối hôm đó anh ta trở về nhà một cách suôn sẻ, vì trước đó anh đã uống nhiều rượu nên sau đó đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Ngày hôm sau thức dậy và nhớ lại sự việc đó, nghĩ lại cũng thấy rợn cả tóc gáy, anh ta liền bảo tài xế chạy lại khu vực đó xem thử, nhưng tài xế nói gần khu vực đó chỉ có bãi đất trống, cũng không có mồ mả gì.

Mấy ngày sau, vẫn không thấy có gì bất thường, Hoắc Vân Khai nhanh chóng vứt chuyện đó ra khỏi đầu, tiếp tục ăn chơi nhảy múa.

Lúc Hoắc Vân Khai nhận ra có gì đó không ổn là nửa tháng gần đây.

Thời gian ngủ hằng ngày của anh ta càng ngày càng dài, người tinh thần mỗi ngày một kém đi, làm việc gì cũng cảm thấy đuối sức.

Anh ta cũng đã đến bệnh viện kiểm tra nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì khác thường.

Thoạt đầu anh ta cũng không liên hệ gì với chuyện đã xảy ra từ một tháng trước, cho đến tối hôm qua.

Tối hôm qua Hoắc Vân Khai lại cùng một nhóm bạn uống rượu ở một quán bar, sau khi uống đến say khướt không còn biết trời cao đất thấp gì nữa thì anh ta được mấy người bạn đưa về nhà.

Về đến nhà, anh ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngủ đến nửa đêm thì anh ta bị đánh thức bởi cơn buồn tiểu, đang định đứng dậy đi vệ sinh thì anh ta chợt phát hiện ra là mình không thể mở mắt ra được, thân thể cũng không cử động được. Bất kể anh ta có dùng sức đến thế nào thì mí mắt cũng không thể nâng lên, thân thể gần như mất kiểm soát, lúc đó Hoắc Vân Khai tưởng mình bị liệt, cả người lạnh ngắt mồ hôi ướt đẫm.

Đột nhiên, anh ta cảm thấy như có thứ gì đó đang tiến lại gần mình.

Không gian tĩnh lặng, không có bất kỳ một âm thanh nào, nhưng anh ta vẫn có thể cảm nhận được có “người” đang tiến gần đến giường của mình và đang nhìn chằm chằm vào anh ta.

Anh ta càng căng thẳng hơn và cố gắng mở to mắt ra, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể mở ra được.

Cảm giác đó thật vô cùng đáng sợ, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng là có một người đang đứng bên cạnh giường của mình nhưng toàn thân anh ta lại không thể nào cử động được, giống như con cá đang bị giữ chặt trên thớt đợi người khác chuẩn bị làm thịt vậy, Hoắc Vân Khai chỉ mới nghĩ đến việc này đã cảm thấy nổi gai ốc.

Sau đó, không hiểu vì sao, anh ta lại chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay, sau khi thức dậy, anh ta còn nghĩ rằng mình đã gặp một cơn ác mộng vô cùng chân thật, mãi cho đến khi anh ta nhìn thấy trên giường ướt đẫm nước tiểu của mình.

Chuyện đái dầm ra giường thì Hoắc Vân Khai đương nhiên muốn giữ mặt mũi nên sẽ không nói ra.

Bây giờ anh ta bắt đầu cảm thấy hoài nghi về chuyện xảy ra vào một tháng trước, “thứ gì đó” mà xe anh ta đã đụng phải vào một tháng trước bây giờ đã quấn lấy anh ta.



Trường Tuế sau khi nghe xong, nhìn chằm chằm vào mặt anh ta một hồi lâu rồi đột nhiên hỏi: “Có phải gần đây đêm nào anh cũng mộng xuân đúng không?”

“Phốc—” Hoắc Vân Khai vừa uống một ngụm nước thì lập tức phun ra khỏi miệng.

Hà Văn Hiểu: “……”

Bầu không khí lúc này như tràn ngập sự lúng túng.

Hà Văn Hiểu im lặng khoảng hai giây, sau đó đột nhiên rút điện thoại di động ra rồi đứng dậy: “Tôi ra ngoài gọi điện một chút.” Nói xong anh ta bình tĩnh đứng dậy quay người bước đi về phía ban công.

Hoắc Vân Khai nhìn thấy cánh cửa dẫn ra ban công đã đóng lại, sắc mặt anh ta không ngừng biến đổi và nhìn chằm chằm vào Trường Tuế với vẻ không thể tin được rồi mới khó khăn mở miệng hỏi: “Việc này mà cô cũng nhìn ra được sao?”

Anh ta đã đi khám bác sĩ cũng chính là vì việc này.

Gần đây hầu như đêm nào anh ta cũng gặp mộng xuân, làm suốt cả một đêm, và sáng hôm sau khi thức dậy, quần lúc nào cũng bị ướt đẫm.

Nhưng hậu quả của việc này chính là khi anh ta tỉnh táo thì lại….cứng không được nữa.

Bên cạnh anh ta không bao giờ thiếu phụ nữ, anh ta cũng chưa từng có bạn gái và cũng chưa từng chịu trách nhiệm với ai, nhưng dù sao thì mấy người phụ nữ vẫn cứ luôn vây quanh anh ta.

Anh ta thích những mẫu người phụ nữ có thân hình nóng bỏng gợi cảm. Nhưng khoảng thời gian gần đây, cho dù là người phụ nữ có thân hình đẹp đẹp đến thế nào cũng không làm cho anh ta cảm thấy hứng thú. Có người vòng tay ôm cổ nằm trong người anh ta uốn éo quyến rũ thế nào thì anh ta vẫn không hề phản ứng. Không chỉ là phản ứng về mặt sinh lý, mà trong lòng cũng không chút xao động, bầu ngực to mà trước đây khiến anh ta thích nhất thì bây giờ trong mắt anh ta cũng chỉ như hai khối thịt mà thôi.

Nếu không phải là đêm nào anh ta cũng gặp mộng xuân, trong giấc mộng đó đều làm với một người phụ nữ thì có khi anh ta cũng sẽ tự hỏi liệu có phải mình đang có vấn đề về sinh lý hay không.

Nhưng đến bệnh viện kiểm tra cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Vậy mà thật không ngờ rằng “cô đồng” này lại có thể nhìn ra được chuyện đó.

Trường Tuế nhìn anh ta, nói với giọng bình thản: “Nếu cứ để tiếp tục như thế này, anh sẽ sống không quá mười ngày nữa.”

Hoắc Vân Khai hét lên: “Cái gì?”

Trường Tuế nói: “Trường hợp của anh bây giờ đã nặng lắm rồi, dương khí yếu ớt, anh bị dính phải dục quỷ. Ở trong giấc mơ nó đã hút dương khí của anh. Khi dương khí của anh bị hút hết, anh cũng sẽ không còn.” Cô ấy nói xong thì dừng lại một chút, liếc mắt sang nhìn nửa thân dưới của anh ta: “Anh bây giờ, chắc là không còn dùng được nữa đúng không?”

Hoắc Vân Khai theo phản xạ khép hai chân lại với nhau, máu dồn hết lên đầu, khuôn mặt anh ta lúc này như cái bảng pha màu, màu gì cũng có. Nhất thời cũng không biết là trong cảm xúc của anh ta sự sợ hãi chiếm đa số hay là sự xấu hổ khó chịu chiếm đa số nữa.

Bây giờ anh ta chỉ muốn chết mà thôi.

Trường Tuế bình tĩnh nói tiếp: “Anh không cần phải e ngại như thế, cứ xem tôi như bác sĩ là ổn thôi.”

Dáng vẻ cô ấy lúc này như một người đã từng thấy nhiều chuyện như vậy nên cũng không kỳ lạ gì làm cho Hoắc Vân Khai cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, nhưng lại không cách nào lý giải được tại sao khi mình đứng trước mặt Trường Tuế lại như thấp hơn một cái đầu, anh ta tỏ ra vô cùng bối rối, sau đó ấp a ấp úng hỏi: “Khụ khụ, vậy thì …..tức là cô đã gặp phải trường hợp giống như tôi bây giờ phải không?”

Trường Tuế bình tĩnh gật đầu.

Hoắc Vân Khai cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, tiếp tục hỏi: “Vậy với tình trạng của tôi bây giờ thì còn có thể cứu được không?”

Nếu như suốt nửa đời còn lại anh ta vẫn không thể cứng được thì anh ta sống cũng không bằng chết.